Nhìn dáng vẻ oai vệ của nó, Ôn Thời Niệm khẽ cười, ngón tay v**t v* cằm nó: “Mập nữa là tôi không xách nổi cậu đâu đấy, nghe rõ chưa?”
Mèo mướp béo kêu “meo” một tiếng, như đang đáp lời, lại như đang phản đối.
Cùng lúc đó, trong căn nhà bên cạnh, Thẩm Dư Hoan đang cầm một tờ giấy từ trên bàn trà.
Giang Tùy đặt đĩa nho đã rửa sạch cạnh tay cô, lướt mắt qua nội dung trên tờ giấy, nhẹ nhàng hỏi: “Em vẫn chưa nghĩ ra nên vào câu lạc bộ nào sao?”
Thẩm Dư Hoan cầm một quả nho, cẩn thận bóc lớp vỏ tím bên ngoài: “Bây giờ thì em nghĩ ra rồi.”
“Thật sao? Kể anh nghe nào.” Giang Tùy cũng chọn một quả nho, chậm rãi bóc vỏ.
“Em muốn vào câu lạc bộ âm nhạc.”
“Có phải vì bạn của em, Lục Diệp Ngưng, cũng ở câu lạc bộ âm nhạc nên em cũng muốn vào không?”
“Không phải.” Thẩm Dư Hoan đưa quả nho đã bóc cho cô, rồi nhận ra Giang Tùy cũng đưa cho cô một quả nho đã bóc, không khỏi bật cười: “Là em tự muốn đi.”
Giang Tùy nhân cơ hội nhét quả nho vào miệng cô: “Muốn học nhạc hay học nhạc cụ?”
“Học nhạc, sau này muốn sáng tác ca khúc.”
Thấy cô trả lời rất kiên định, Giang Tùy véo nhẹ má cô, khóe mắt cong lên vì cười: “Ấy dà, bé Dư Hoan của anh sao tự nhiên lại có mục tiêu rồi nè?”
Thẩm Dư Hoan dùng mu bàn tay lau đi vệt nước nho mà Giang Tùy để lại trên má, như đang hồi tưởng điều gì đó: “Là hôm đó thấy anh hát ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947872/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.