“Không thoát được đâu… A Mặc.” Khóe mắt Thẩm Mẫn đong đầy lệ, quay đầu nhìn ra biển cả mênh mông.
Trong màn đêm, những chiếc xuồng cao tốc vũ trang của Ám Uyên giăng thành một tấm lưới dày đặc trên mặt biển, cuồn cuộn lao về phía họ.
Ám Uyên hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù có lên thuyền cao su, cô cũng không chạy thoát được.
Đầu ngón tay Ngôn Mặc cắm sâu vào lớp vải thấm máu của Thẩm Mẫn, tiếng nức nở vỡ vụn trào ra từ cổ họng: “Nhiệm vụ của chị không cần nữa sao? Chị không phải là cảnh sát sao?! Chị không muốn về nhà ư!”
Để cô một mình làm gì?
Để cô sống sót làm gì?
Rõ ràng cô mới là người đáng chết nhất mà!
Mưa bão đột nhiên ập xuống, hòa lẫn với nước mắt của Ngôn Mặc, làm nhòe vết máu trên ngực Thẩm Mẫn.
Tiếng động cơ xuồng cao tốc từ bốn phương tám hướng ập đến, những ngón tay dính máu của Thẩm Mẫn run rẩy, phác họa nốt lệ chí nơi khóe mắt Ngôn Mặc:
“A Mặc, đừng khóc.”
“Ngay từ ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ nằm vùng, chị đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi.”
“Chị chết sẽ được truy phong liệt sĩ, nhưng nếu em chết, em sẽ chỉ bị coi là kẻ xấu, mà chị biết em không phải đứa trẻ hư...”
Khi thều thào thì thầm, giọng cô ấy càng ngày càng yếu ớt.
Ngôn Mặc vùi mặt vào hõm cổ dần lạnh giá của cô ấy, tiếng nức nở nghẹn ngào bị tiếng sấm nghiền nát.
Khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Giang Tùy thấy gối đã ướt đẫm nước mắt.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947803/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.