“Nói đi.” Lục Dạ An đứng bên cửa chớp, ngón tay cái v**t v* một cây phi tiêu, kim loại lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
“Hai ngày trước, lớp Hội họa 3 quả thật đã tổ chức buổi vẽ ngoại cảnh.”
Ngải Lãng dùng ngón cái lướt trên màn hình, bản đồ vệ tinh hiện ra giữa hai người: “Khoảng cách đường chim bay đến địa điểm chúng ta hành động không quá bảy trăm mét.”
Anh ta đặt máy tính bảng lên bậu cửa sổ, màn hình điện tử phản chiếu ánh hoàng hôn bị cắt khúc bởi cửa chớp: “Giữa lúc đó, Giang Tùy đã biến mất mười bảy phút, đủ để từ đỉnh núi lao đến gần điểm giao chiến.”
Lục Dạ An xoay người ngược sáng, luồng khí mang theo làm rèm cửa tung bay, bóng tối từ xương chân mày vừa vặn che đi màu mắt anh, chỉ có ánh lạnh lấp lánh khi yết hầu chuyển động mới tiết lộ cảm xúc: “Xem ra ngày hôm đó thực sự là cậu ta...”
Ngải Lãng ngập ngừng: “Nhưng hồ sơ thằng nhóc đó sạch trơn như tờ giấy trắng, được Đại học Phồn Tinh tuyển thẳng, thủ khoa thi mỹ thuật, đến cả một vết kỷ luật cũng không có, loại người này lại gia nhập Vực Sâu sao?”
“Vực Sâu thích nhất là vẽ mực lên bức tranh trắng tinh.”
Ngải Lãng cười gật đầu: “Cũng đúng, cậu ta còn thoát được khỏi tay sếp, bản lĩnh không nhỏ chút nào.”
Tiếng phi tiêu xé gió khiến đèn tường rung lắc, ánh sáng lạnh lẽo từ cú ném ngược tay của Lục Dạ An găm thẳng vào hồng tâm, phần đuôi phi tiêu rung lên tạo thành tàn ảnh.
“Cậu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947780/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.