Mấy loại môn học như Toán cao cấp đối với Lục Dĩ Ngưng mà nói chẳng khác gì một con quái vật, vốn dĩ cô cũng chưa từng mong đợi gì vào nó, còn về lí do tại sao lại để Đường Mộ Bạch bê cái nồi đo tùng rơi từ trên trời xuống này, cũng chẳng qua là vì tìm muốn tìm một chủ đề để nói với anh vài câu mà thôi.
Loại chuyện như tỏ tình bị từ chối này đặt trên người ai cũng đều sẽ xấu hổ như nhau, Lục Dĩ Ngưng tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Hôm đó vừa thi Toán cao cấp xong, Lục Dĩ Ngưng liền lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn hết đồ đạc, một đường từ cổng trường chạy như bay ra ngoài, chỉ sợ rằng nếu lại đụng phải Đường Mộ Bạch sẽ làm mỗi người đều lúng túng.
Vì để giảm bớt cơ hội tình cờ gặp nhau vốn dĩ đã không lớn giữa hai người, thậm chí cô còn đã cố ý đi bằng cửa hông.
Cả kỳ nghỉ đông, Lục Dĩ Ngưng cũng không về nhà.
Cả nhà cô cô ngày thường cũng đều rất bận, trong nhà trừ bảo mẫu ra vài ngày cũng chẳng thấy được bóng dáng họ mấy lần, vậy nên Lục Dĩ Ngưng cũng không đến đó nữa.
Vừa lúc Khương Nại đang than phiền rằng cô bị tình yêu làm đầu óc trở nên mù quáng, bảo cô thừa dịp này cẩn thận bình tĩnh lại. Nếu đã là muốn bình tĩnh, vậy đương nhiên phải đến một nơi thật lạnh mới được, ngay tối đó Lục Dĩ Ngưng liền mua luôn vé đến sân bay núi Trường Bạch, vậy là bắt đầu một chuyến du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-gia-nghi-that/1014759/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.