Bởi vì ánh mắt Hàn Diệu Diệu quá mức khổng bố lại bùng nổ vũ lực, Lục Dĩ Ngưng e sợ bị nắm đấm của cô ấy hầu hạ, cả nửa sau của trận đấu cô đều không dám lại chọc tức cô ấy.
Xem đến đoạn phấn khích, cô cùng lắm chỉ dám cắn răng và nắm chặt tay, bộ dáng cô không nói một lời nghiễm nhiên trở thành một dòng nước trong giữa một đám nữ sinh kích động hô to gọi nhỏ.
Bởi vì không phải trận đấu chính quy nên thời gian thi đấu không dài lắm, không lâu sau đó sân bóng rổ lại trở về khung cảnh an tĩnh.
Thành viên hai đội từng người giải tán, tiếng la hét và cổ vũ từ khán đài cũng dần dần lắng xuống.
Hơn 7 giờ tối, sắc trời vừa bắt đầu tối đi.
Lục Dĩ Ngưng lúc này mới hoàn toàn giải phóng tay và miệng mình, ngón tay cô buông lỏng, thở dài một hơi.
Có thể do vừa nãy mím môi dùng lực quá lớn nên vừa thả lỏng đã thấy môi có chút sung huyết, màu sắc cũng đậm hơn bình thường một chút.
Ánh sáng đèn đường chỗ này có chút mờ nhạt, xung quanh lại đều là người, ánh đèn lờ mờ làm nền càng tôn lên vẻ đẹp của cô gái, môi hồng răng trắng, một khuôn mặt như có thể véo ra nước đến nơi.
Hàn Diệu Diệu vừa rời tầm mắt từ trên người bạn trai mình quay đầu sang chợt đứng hình vài giây, lại thật sự đưa tay ra véo véo mặt cô, "Ngưng Ngưng -------"
Ánh mắt cô ấy thật hòa ái, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hiếm thấy, chỉ là vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-gia-nghi-that/1014743/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.