"Cô cả!" Mẫu Tuyển tiến lên một bước, ngăn Giang Họa còn đang sửng sốt ở sau lưng, vừa định mở miệng nói thì bị Lam Lệ Quyên ngăn cản. Mẫu Đan kéo Dương Dương về phía mình, nhìn ba mẹ.
"Có giỏi thì lặp lại câu vừa rồi một lần nữa." Làm ở bệnh viện hơn nửa đời người, Lam Lệ Quyên không hạng người nào là chưa gặp qua. Ngón tay chỉ Mẫu Đại Phượng: "Cô có tin tôi xé rách miệng cô luôn không?!" Người bên ngoài nói thế nào bà mặc kệ, nhưng Giang Họa là con dâu của bà, bạn bè người thân coi khinh con bé, bà không chấp nhận được.
Lúc này, Mẫu Đại Phượng cũng muốn tự tát mình một cái. Nhưng thấy Lam Lệ Quyên càn rỡ, cơn giận trong lòng lại xông vụt lên, đột ngột đứng dậy, hất tay chồng đang cố lôi kéo: "Nói thì thế nào, vốn chính là thật, nhà mấy người có con dâu, để chúng tôi cũng mất hết mặt mũi."
"Chị!" Nhị Phượng thấy anh trai đen mặt, trong lòng cảm thấy không ổn, nhanh chóng khuyên ngăn Đại Phượng: "Hôm nay là ngày giỗ mẹ, chị đừng có tranh cãi thành..."
"Đừng có nhắc đến mẹ trước mặt tao." Mẫu Đại Phượng còn tìm không ra cơ hội phát tác đâu, tránh qua Nhị Phượng, nước mắt to như hạt đậu nói rơi liền rơi: "Bà ấy bất công cả một đời, trong mắt chỉ có con trai không có con gái, lúc chị với em xuất giá, có thấy bà ấy cho một phần của hồi môn sao? Bà ta hận không thể bán chúng ta nuôi con trai ấy chứ."
Lam Lệ Quyên thấy Mẫu Đại Phượng lại kể nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngheo-den-do-phai-dua-mat-kiem-com/1678552/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.