Lần thứ hai đến Thiên điện, nàng vẫn như cũ cảm thấy bất thường, chung quanh phù điêu rồng phượng giống như đang nhìn chầm chầm mình, sức nặng vô hình như có một thế lực thần thánh nào đó đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh. Đó là uy thế của bậc vương giả và long khí của người đứng ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, mà biết bao đời Hiên Thiên đế vương tích tụ. Ở một nơi Long khí tụ hội như thế này, đáng lẽ ra nàng không nên bước vào. Nâng mắt nhìn bước phù điêu rồng bay sinh động như thật, nàng lại cảm thấy có gì đó không giống như nàng đoán.
Dẫu cho nàng đã suy nghĩ rất kĩ, vẫn thủy chung không thể hiểu được trong đầu Thường đế đang nghĩ gì, đang suy tính gì, và muốn gì ở nàng, càng nghĩ càng cảm giác giống như nàng đã rơi vào mê võng. Từ lúc nàng đồng ý giao ước với y, thì cả cuộc đời này đều phải gắn chặt với y, giống như có gì đó gắn bó mật thiết và quen thuộc đến không thể tách rời với nàng vậy. Mà cảm giác này ngày qua ngày lại càng lớn, thái độ không rõ ràng và ngập ngừng của y khiến nàng e ngại, suy cho cùng tâm tư đế vương vốn không dễ thăm dò.
Nâng váy lụa, nàng vừa bước vào trong liền nhìn thấy Thường đế như cũ ngồi trên tràng kỉ, gương mặt anh tuấn bất phàm dưới ánh sáng nhật dương hắt nhàn nhạt từ khung cửa sổ càng thu hút người ta nhìn đến rồi thuần phục trước uy nghiêm của đế vương, nghiêm túc và tĩnh lặng, đôi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghenh-hoan-cam-thuat-mi-nhan-tam/182456/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.