Hai người đứng đối mặt, mũi chân gần như chạm mũi chân, Vương Thiến Thiến nhìn thấy rõ có giọt nước mưa chảy xuống vũng nước đọng dưới chân Hướng Nghiên. Cô thật hy vọng mình có thể phá tan hết tất cả mọi ngăn cách trở ngại, dũng cảm mà ôm Hướng Nghiên vào trong ngực, nói cho mọi người nghe, hai người bọn cô ở bên nhau tương lai cũng sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà, cô dựa vào cái gì?
“Cho nên, em cứ như vậy mà buông tay chị là bởi vì em không yêu chị nữa sao?” Hướng Nghiên nói xong, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
“Phải.” Vương Thiến Thiến cắn chặt răng, từ trong cổ họng khó khăn mà tràn ra từ này.
“Vương Thiến Thiến! Em là đồ khốn kiếp vô liêm sỉ lại ấu trĩ!” Hướng Nghiên gào lên, giơ tay lập tức một cái tát dừng trên mặt Vương Thiến Thiến. Chị ấy dùng tay trái đánh, lực không mạnh, nhưng trong khoảnh khắc chiếc nhẫn trên tay chạm vào mặt, Vương Thiến Thiến cảm giác được thứ đồ kim loại kia chạm vào đau nhói trong lòng.
Cả đời này của Vương Thiến Thiến, vẫn luôn được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh cô, hai mươi mấy năm qua, chỉ ăn qua hai cái tát, đều là của Hướng Nghiên. Cô nâng tay xoa xoa hai gò má nóng rát, cảm giác giống như chiếc nhẫn kia để lại dấu vết trên mặt cô, làm sao cũng không xóa được. “Đúng! Chị mắng rất đúng!” Cô đột nhiên cười, ra vẻ thoải mái mà nói: “Con người của em vốn như vậy, không gì có thể làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-xem-la-thoi-gian-dang-hat/2054233/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.