Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt của Liêu Kiệt vẫn mang theo nụ cười như trước, anh ta cầm lấy điện thoại trên bàn, nói: “Cậu nghe thấy hết rồi chứ?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hướng Nghiên: “Cậu nói với cô ấy những thứ đó làm gì?”

Liêu Kiệt nhìn thấy bóng dáng của Vương Thiến Thiến biến mất ở cửa, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu chỉ như vậy mà cô ấy lùi bước, thế thì cô ấy cũng không xứng đáng để cậu yêu.”

Hướng Nghiên ngập ngừng một chút, nói: “Mình biết cậu tốt với mình, nhưng mà, có xứng đáng hay không không phải do cậu nói là được!”

“Vậy……….. Mình đành phải xin lỗi rồi, là mình xen vào chuyện của người khác.”

“Quên đi, cậu cũng chỉ là muốn tốt cho mình……..” Hướng Nghiên không trách Liêu Kiệt nữa, nhưng chị ấy không biết mình nên giải thích thế nào với Vương Thiến Thiến, chị ấy luôn luôn không giỏi biểu đạt, chị ấy không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho Vương Thiến Thiến hiểu cho mình.

Lúc sau Hướng Nghiên về đến nhà, Vương Thiến Thiến đã sớm làm cơm xong, chị ấy thấy vẻ mặt bình tĩnh thong dong của Vương Thiến Thiến nên cũng không nhắc tới chuyện Liêu Kiệt.

Có một số việc, Vương Thiến Thiến tức giận, sẽ kéo Hướng Nghiên nói không ngừng, nói xong cũng không tức giận nữa, cho nên chuyện này cô ấy không đề cập tới, càng chứng minh cô ấy thực sự tức giận. Vì thế Hướng Nghiên lại càng không dám nhắc tới, chị ấy muốn tìm một cơ hội thích hợp, bởi vì chuyện công tác đó, chính chị ấy cũng chưa đưa ra được quyết định cuối cùng, Vương Thiến Thiến đồng ý chờ chị ấy hai năm, nhưng nếu hai năm biến thành không biết là bao nhiêu năm, Vương Thiến Thiến còn có thể chờ sao?

Một đêm ấy, hai người đều cất giấu tâm sự, ôm nhau mà ngủ, nhưng đều cảm thấy cái ôm kia không chân thật, tuy rằng ngực kề ngực, nhưng mà khoảng cách của trái tim, giống như cách xa một vạn văn ánh sáng.

Vương Thiến Thiến nghĩ tới những lời của Liêu Kiệt, tức giận Liêu Kiệt dựa vào cái gì mà xen vào chuyện giữa cô và Hướng Nghiên.

Hướng Nghiên nghĩ đến phải trấn an Vương Thiến Thiến thế nào, nghĩ đến nên mở miệng làm sao mới có thể làm cho Vương Thiến Thiến không để tâm những lời của Liêu Kiệt.

Đêm, dài như thế. Một người xoay người, một người khác liền lập tức kề sát ôm phía sau lưng.

.

.

.

Ngày hôm nay, Vương Thiến Thiến ở nhà chờ Hướng Nghiên, Hướng Nghiên có nói hôm nay phải ăn cơm với khách hàng, trễ một chút mới về được, cho nên cô ở nhà chờ chị ấy, không có bất luận một lời oán thán nào, dù sao cô cũng cảm giác được, công việc đối với Hướng Nghiên mà nói quả thật rất quan trọng.

Lúc 7 giờ, Hướng Nghiên có gọi điện thoại cho cô, nói muốn cố hết sức để trở về sớm, còn căn dặn cô phải ăn cơm, đừng vì chị ấy không ở đó mà tùy hứng không ăn.

Vương Thiến Thiến đáp ứng, sau khi xuống lầu tùy tiện ăn gì đó, liền ngồi ở vườn hoa nhỏ dưới lầu chờ Hướng Nghiên. Chỗ cô ngồi vừa khéo có thể thấy được vị trí đỗ xe ngay cổng tiểu khu, cho nên nếu Hướng Nghiên ngồi taxi trở về, vừa xuống xe thì cô có thể gặp được ngay.

Có những lúc, sự việc thường thường chính là trùng hợp như thế, vốn không suy nghĩ nhiều, rồi lại làm cho người ta không thể không nghĩ nhiều. Nhưng không, lúc Vương Thiến Thiến thấy Hướng Nghiên bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen, vừa định kêu chị ấy, lại thấy người ngồi ở ghế tài xế đi ra, thế mà lại là Liêu Kiệt. Liêu Kiệt đi đến trước mặt Hướng Nghiên, hai người vừa nói gì, cười rất vui vẻ, sau đó Liêu Kiệt còn đắp áo khoác của mình lên người Hướng Nghiên. Mà Hướng Nghiên vẫn đứng đợi cho xe chạy đi, mới quay đầu, nhìn thấy Vương Thiến Thiến đứng đó không xa, nụ cười cứng lại một chút.

“Sao lại ra đây chờ chị? Đã ăn cơm chưa?” Hướng Nghiên mở miệng trước.

Vương Thiến Thiến liếc chiếc áo khoác đang đắp trên người Hướng Nghiên, nói: “Không phải chị nói là đi ăn cơm với khách hàng sao? Vì sao lại là anh ta đưa chị trở về?”

Hướng Nghiên cởi áo khóa của Liêu Kiệt xuống, cầm nó trong tay, nói: “Anh ấy là một trong những đối tác quan trọng của bọn chị, lúc trước chị không nói vì sợ em nghĩ nhiều, không nghĩ tới em vẫn là nghĩ nhiều.”

“Vốn em cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng chị nói như vậy, em không thể không nghĩ nhiều.”

Hướng Nghiên nhìn thoáng qua xung quanh, lại nhìn về phía Vương Thiến Thiến, nói: “Chị không muốn cãi nhau với em ở bên ngoài, về nhà trước rồi nói.”

Vương Thiến Thiến cũng không nói nữa, hai người im lặng trở lại nhà trọ của Hướng Nghiên.

Hướng Nghiên nghĩ đến trở về nhà, hai người đều sẽ hết giận, không đề cập đến việc này là được, cho nên sau khi về nhà, chị ấy không biểu hiện ra có gì khác thường, giống như lúc trước thay quần áo, thu dọn lại đồ đạc………

Thấy Vương Thiến Thiến ngay cả giày cũng không cởi, còn thở hồng hộc đứng ở cửa, Hướng Nghiên đành phải tiến lên muốn ôm cô ấy một cái, dỗ dành cô ấy.

Kết quả Vương Thiến Thiến lại tránh ra, cô hỏi: “Vì sao lại là Liêu Kiệt?”

Hướng Nghiên ngẩn ra, “Cái gì?”

“Vì sao khách hàng của chị lại là Liêu Kiệt? Vì sao lại ăn cơm với khách hàng trễ như vậy? Vì sao anh ta lại phải đưa chị trở về?”

Hướng Nghiên kiềm chế lửa giận, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì công ty bọn chị và công ty của Liêu Kiệt đã có quan hệ hợp tác từ lâu, cho nên anh ấy xuất hiện ở đây, sau đó, hôm nay nói chuyện công việc quên thời gian cho nên trở về muộn, về phần anh ấy đưa chị trở về, chuyện này chắc cũng không có gì quái lạ chứ? Dù sao anh ấy cũng là bạn đại học bốn năm của chị. Anh ấy chỉ đứng từ góc độ bạn bè quan tâm chị mà thôi, giống như lần trước Liêu Kiệt nói……….. ”

Vương Thiến Thiến quay đầu sang một bên, khẽ cười một tiếng, khó hiểu ngắt lời chị ấy, nói: “Anh ta còn thích chị phải không?”

“Nói đùa chuyện gì, đều đã qua nhiều năm như vậy, Thiến Thiến, thật vất vả mới có thể gặp mặt, đừng nói những chuyện này nữa được không?” Hướng Nghiên vừa định đưa tay ra ôm cô, lại bị đè tay xuống.

Vương Thiến Thiến rất muốn nói với Hướng Nghiên, Liêu Kiệt từng đến tìm em, anh ta nói hai chúng ta không thích hợp ở bên nhau, nói em không nên cản trở chị, nói em không xứng với chị……….. Chị có thể hiểu được cảm nhận của em không?

“Chị không thích anh ta, không phải cho đến bây giờ cũng chưa từng cự tuyệt anh ta sao?” Vương Thiến Thiến cố gắng làm cho mình mỉm cười, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình, trời biết lúc cô nói những lời này, trong lòng có khó chịu và đau thế nào.

“Vương Thiến Thiến, em đừng cố tình gây sự!”

“Cái gì? Chị lặp lại lần nữa!”

“Em có thể đừng ấu trĩ như vậy được hay không?”

Ấu trĩ…… Lại là từ này……. Liêu Kiệt nói cô ấu trĩ, bây giờ, ngay cả Hướng Nghiên cũng cảm thấy cô ấu trĩ…… Vương Thiến Thiến cười lạnh một tiếng, “Đúng, em ấu trĩ, em không xứng với chị, vậy chị đi tìm anh ta đi! Chia tay đi!” Cô nói rất nhẹ, thậm chí còn ngẩng đầu làm ra một dáng vẻ ấu trĩ không để tâm.

“Vương Thiến Thiến! Em!” Hướng Nghiên kích động đến mức nói không ra lời, hai chữ kia, sao có thể dễ dàng nói ra như vậy? Dù cho em tức giận, khó chịu bao nhiêu, cũng không nên nói ra những lời như vậy mới đúng, vì sao lại muốn nói ra?

Vương Thiến Thiến xoay người mở cửa, muốn tông cửa xông ra, nhưng mà cầm lấy tay nắm cửa lại chần chừ. Cô nhìn thấy Hướng Nghiên tức giận, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, muốn rút lại những lời nói vừa rồi, qua đó an ủi chị ấy, đừng tiếp tục cãi nhau nữa, nhưng mà tức giận trong lòng cô cũng không nuốt xuống được, suy nghĩ của trẻ con, chính là muốn chọc tức người lớn, làm cho người lớn tức giận, mới cảm thấy được là người lớn quan tâm mình, yêu mình. Cuối cùng, cô vẫn đẩy cửa ra.

“Thiến Thiến……..” Hướng Nghiên gọi theo bóng dáng đang dần mất hút kia, đáp lại chị ấy, chỉ có tiếng khóa cửa thật khẽ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.