Vương Thiến Thiến nói xong những lời này, mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hướng Nghiên, cho dù không nghe được đáp án cô muốn từ miệng của Hướng Nghiên, giờ phút này, cô cũng muốn dũng cảm mà đối mặt.
Bỗng nhiên Hướng Nghiên hơi nhíu mày, sau đó vẫn không nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến nói: “Này! Miệng em chảy máu……”
“Sao?” Những lời trong dự đoán không có xuất hiện, kết quả lại là một câu không liên quan gì, Vương Thiến Thiến đưa tay lên khẽ sờ môi, trên đầu ngón tay dính một ít màu đỏ, “Thật sự chảy máu….. chắc là vừa rồi không cẩn thận cắn vào……”
“Thiến Thiến………”
“Sao?”
Hướng Nghiên từ từ đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm đôi môi còn rướm máu của cô, hỏi: “Đau không?”
“Ừm.” Vương Thiến Thiến thành thật trả lời. Sau đó, thấy Hướng Nghiên chậm rãi tới gần, mắt cũng không dám chớp lấy một cái.
Trong nháy mắt đó, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng lại, không cảm nhận được gió biển thổi qua, thậm chí ngay cả tim cũng đập sót một nhịp. Hướng Nghiên hôn nhẹ vào nơi Vương Thiến Thiến cắn bị thương, giọt máu rất nhỏ lại chảy ra, cô liền hơi dùng sức mút nhẹ vào. “Còn đau không?”
Vương Thiến Thiến sững sờ lắc đầu, được học tỷ đối xử dịu dàng như vậy, sao có thể còn đau? Nhưng cô lại nổi lòng tham, vì thế vừa lắc đầu lại vội vã gật gật đầu.
“Còn đau?”
“Ừ.” Vương Thiến Thiến gật mạnh đầu.
“Còn đau à? Thế…….. chị cũng hết cách rồi…….” Nói xong, Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-xem-la-thoi-gian-dang-hat/2054200/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.