Hôm sau nhiệt độ không khí tuy rằng đã tăng trở lại một chút, nhưng bầu trời cũng rất âm u, sáng sớm Vương Thiến Thiến mở mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tưởng là trời còn chưa sáng, bèn ngủ tiếp. Thật ra cũng không thể trách cô mê ngủ, chỉ là chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua làm cho cô mất ngủ đến 4 giờ sáng, nghĩ đến rất nhiều thứ, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi.
Vừa mở mắt lại lần nữa, trong phòng đã sớm không còn một người, người đi học thì đi học, người ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, chỉ có một mình cô bị bỏ rơi.
Thức dậy gặm nửa quả táo, đột nhiên nhận được một số điện thoại lạ gọi đến, Vương Thiến Thiến khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn bắt máy: “Ai vậy?”
“Em đoán xem?”
“Chị là ai?”
“Người đẹp.”
Vương Thiến Thiến mất kiên nhẫn, “Người đẹp nào?”
“Ha, Vương Thiến Thiến, em quen được mấy người đẹp chứ?”
“Không nhiều lắm, cũng khoảng xếp hàng từ trạm xe lửa đến cổng trường này. Chị rốt cuộc là ai? Không nói tôi cúp máy.”
“Em đi chết đi, ngay cả đến giọng nói của chị cũng nghe không ra, chị đang đi đến kí túc xá của bọn em đó, em mau ra nhìn xem đi.”
“Không nói là ai thì tôi sẽ không đi xuống đâu.”
“Trời đất, tên chết tiệt này! Chị là Triệu Tư Hàm, em mau lăn xuống đây ngay!”
“A? Là chị à….. đợi đã…….”
Vương Thiến Thiến tắt điện thoại đi thay quần áo, đợi cô xuống dưới lầu, Triệu Tư Hàm đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-xem-la-thoi-gian-dang-hat/2054197/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.