Ban đêm.
“Này.”
Độc Cô Lam Tranh ngồi trên giường. Phi, vo tròn một cục giấy ném về phía Tần Vũ Lâu: “Tối hôm qua ngươi chạy trối chết đi đâu?”
Tần Vũ Lâu chán ghét quay lại trừng mắt với hắn. Thị lực không tốt mà ném chuẩn thế.
“Qua chỗ Phi Lục.”
Độc Cô Lam Tranh cười gian xảo: “Sao không quay lại? Sợ bị cào à?”
Nhàm chán: “Ừ, đúng rồi, sợ bị cào thành người quái dị.” Tần Vũ Lâu đặt sổ sách đã xem xong sang phía tay phải, lại cầm một quyển khác lật xem, đột nhiên nghe tiếng nói phía sau: “Ngươi đang xem gì thế?”
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Độc Cô Lam Tranh đang đi qua bên này. Chưa được mấy bước, lại bị vấp vào nếp uốn nhỏ trên thảm, thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy thế vội lao ra đỡ, nhưng vẫn không kịp, hắn ngã bổ nhào xuống đất.
“Đau không?” Nàng vội ném sổ sách sang một bên, nâng hắn dậy, xoa đầu gối cho hắn nói: “Ngươi muốn qua thì kêu một tiếng, ta ra đỡ ngươi, lần sau đừng liều lĩnh như vậy, biết chưa?”
Thực sự trong lòng nàng đã coi hắn như một đứa trẻ nhỏ chứ không phải là phu quân của nàng, nhìn hắn ra vẻ ngớ ngẩn thì không thấy tức giận, ngược lại còn thấy hắn thật đáng thương.
Độc Cô Lam Tranh giống như đứa trẻ làm sai việc gì, cúi đầu bĩu môi nói: “Biết rồi.”
“Cũng đã muộn rồi, Vương gia đi nghỉ đi.”
“Được.”
“Ngoan lắm.” Tần Vũ Lâu nhoẻn miệng cười, khen hắn: “Vương gia ngoan như vậy, Hoàng hậu nương nương biết nhất định sẽ rất vui.” Nàng đỡ hắn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/185884/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.