Tần Vũ Lâu vừa thẹn vừa quẫn, ngã sấp xuống bị đặt dưới thân Độc Cô Lam Tranh không nói, tay hắn lại còn để trúng ngực nàng, nàng khó thở: “Ngươi mau bỏ tay ra—”
Độc Cô Lam Tranh không hiểu lắm: “Chạm vào ngươi một chút thì sao, hứ.” Buông tay ra, quay sang tên tiểu thái giám bên cạnh nói: “Lưu Hi, mau đỡ bổn Vương.” Lưu Hi vội vàng chạy qua đỡ hắn.
Nhưng đúng lúc ngã sấp xuống vừa rồi, ngọc bội đeo trên người Độc Cô Lam Tranh bị quấn lại cùng với chuỗi ngọc trang trí trên y phục của Tần Vũ Lâu, nhất thời thân dưới của hắn và Tần Vũ Lâu dính vào không tách ra được. Một đám nha hoàn, thị vệ vội vã xúm vào tháo ra, rốt cục cũng tách được hai người.
Ầm ĩ qua đi, Độc Cô Lam Tranh lại quên chuyện cần làm vừa rồi.
Tần Khải Canh vội nhân cơ hội nói: “Điện hạ cùng Vương phi nghỉ ngơi đi, thần cáo từ.” Sau đó túm lấy thê tử Chân thị mặt đầy lo lắng khom mình hành lễ, đi như bay rời khỏi Huệ vương phủ.
Tần Vũ Lâu thấy cha mẹ đều đi cả, không còn chỗ dựa, cảnh giác nhìn Độc Cô Lam Tranh.
Độc Cô Lam Tranh đang cúi đầu nghịch ngọc bội bị rối vừa rồi, không rảnh đáp lại nàng. Một lát sau, chờ tên thái giám hầu hạ sửa sang cho hắn xong, hắn mới phát hiện trong phòng còn có một nữ nhân đang đứng đó, không khỏi nói: “Sao ngươi còn ở đây?”
“Ta phải đi đâu đây? Mong Điện hạ chỉ giáo. Ta là Vương phi của ngài, trong cung lại truyền chỉ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/185881/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.