Nghe nàng nói muốn xuất cung, Lam Tranh thầm nghĩ, Tần Vũ Lâu, nàng lại dùng chiêu này. Trước kia, cứ mỗi lần cãi nhau là nàng lại muốn trốn đi thật xa, làm cho hắn phải quấn lấy, chạy đi đón nàng về. Lần này lại bổn cũ soạn lại.
“Nàng bỏ được các con sao?” Lam Tranh cho là mình tìm được tử huyệt của nàng, cười nói: “Ta nhất quyết không thể để nàng đưa Hoàng tử ra khỏi cung.”
Nhắc đến con, Vũ Lâu lạnh lùng quay đầu nhìn hắn, khẽ mở miệng, lạnh nhạt nói: “Chàng đã ôm con đi rồi, dù ta không xuất cung, cũng đâu gặp được con.” Không chờ Lam Tranh đáp lời, nàng lại cười lạnh, tiếp tục nói: “Hay là chàng muốn nói, nếu từ nay về sau ta ngoan ngoãn thuận theo chàng, thì chàng sẽ trả con lại cho ta?”
Nàng nói thẳng những lời Lam Tranh định nói ra, khiến hắn không còn biết nói gì hơn.
Thấy hắn im lặng, ánh mắt nàng càng thêm sâu: “Dù sao, trước giờ chàng vẫn vậy, luôn muốn uy hiếp ta phải đi vào khuôn khổ. Nếu chàng đã ôm con đi rồi, thì chàng tìm cung nhân khác nuôi dưỡng đi. Dù có trả lại cho ta, vài ngày nữa chàng không hài lòng, cũng sẽ lại cướp đi thôi.”
Từ “cướp” nghe thật chói tai! Hắn cảm thấy không hợp lý, nói: “Ta là phụ hoàng của bọn nhỏ, chẳng lẽ không được đưa hai đứa đến bên mình sao?”
Nàng đã quen với việc hắn già mồm át lẽ phải, nên cũng không muốn cãi cọ nữa, cười phì một tiếng rồi đi đến bên giường, thả người nằm xuống.
Lam Tranh bị nàng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488179/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.