Vũ Lâu giấu kỹ ngân châm, rồi cúi đầu dịu dàng dỗ con, thật ra, nàng vẫn đang chú ý tình hình xung quanh. Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng nói ầm ĩ, nhóm thái y vội vàng lao vào. Lúc này Lam Tranh mới nói với nàng: “Vũ Lâu, nàng ôm con tránh đi trước đi, ở đây thêm phiền ra.”
“Vâng.” Nàng đứng dậy, nói với cung nữ bên cạnh: “Hồi cung.”
Thấy nàng định đi, Tấn vương nhạy cảm đã nhận ra có chuyện khác thường, liền ngăn lại: “Không được đi! Phụ hoàng vừa rồi còn không sao, tự nhiên lại không nói được, chắc chắn có chuyện kỳ quái! Chưa điều tra rõ ràng thì những người khác không thể rời đi được.”
Lam Tranh lạnh lùng cười nói: “Tấn vương, ngươi nói vậy, tức là ám chỉ có người hạ độc thủ với phụ hoàng phải không? Được lắm, thật ra, bản Thái tử rất muốn hỏi ngươi, người đứng gần phụ hoàng nhất là ngươi, ngươi đang tự tố giác chính mình sao?”
“Thái tử điện hạ, chẳng nhẽ ngươi quên rồi sao? Vừa rồi Tần Vũ Lâu cũng vừa tới gần phụ hoàng!”
Vũ Lâu thoáng căng thẳng, nhưng dù sao cũng không phải lần đầu nàng gặp tình huống nguy hiểm. Từ lúc theo Lam Tranh, nàng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, tâm trí đã được rèn luyện để trở nên cứng cỏi hơn nhiều rồi. Giờ bị hắn nghi ngờ, tuy trong lòng nàng cũng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu, giả vờ không hiểu hỏi lại Tấn vương: “Điện hạ, ngài có ý gì?” Rồi nàng lại hỏi tiếp Lam Tranh: “Hoàng thượng làm sao? Liên quan gì tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488163/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.