Chương trước
Chương sau
“Ta đến gặp Tần cô nương.”
Lam Tranh cười: “Là người đã thành thân rồi, làm sao còn gọi là Tần cô nương được.” Ý là, ngươi còn không có tư cách gọi nàng như thế.
Diệp Thành cũng cười, ấm áp như gió xuân, hắn ra vẻ căn bản không hiểu ý xấu của Lam Tranh: “Vậy phải xưng hô thế nào?”
“Không phải nên gọi là đệ muội hay sao?”
Diệp Thành chỉ ra điểm mấu chốt nhất: “Nhưng nàng cũng không phải Vương phi của đệ. Tông Nhân phủ cũng không ghi lại Tần Vũ Lâu là Huệ vương phi.”
Lam Tranh nhướng mày: “Ta đâu có cưới hồ sơ của Tông Nhân phủ, có ghi lại hay không thì quan trọng gì. Có quan hệ thật sự mới quan trọng.” Môi hắn khẽ lướt nhẹ nhẹ qua vành tai nàng: “Nàng nói có phải không?”
“Có quan hệ nhưng lại không danh phận, chẳng phải là thiệt thòi cho Vũ Lâu hay sao?” Diệp Thành thản nhiên nói. Cũng không thèm để ý ánh mắt Lam Tranh càng lúc càng trầm xuống: “Cứ dùng dằng mãi chuyện lập phi, phế phi, ai có thể chịu nổi chứ.”
“Đây là chuyện nhà của ta.” Lam Tranh nói: “Không phiền Cửu ca quan tâm.”
Diệp Thành đáp trả: “Thứ nhất, nàng không phải ở Huệ vương phủ với ngươi, chỗ này không tính là nhà. Thứ hai, nàng cũng không có quan hệ với ngươi cả, không danh không phận. Thì làm gì có gì gọi là chuyện nhà.”
Mặc dù Vũ Lâu không thích hai người cãi qua cãi lại, nhưng nhìn thấy Diệp Thành có thể đấu thắng Lam Tranh, nàng vẫn rất sung sướng, mất luôn cả ý định lúc đầu là ngăn cản hai người, chỉ lẳng lặng cười đắc ý nhìn Lam Tranh.
Lam Tranh, Tấn vương nói rất đúng, ta xem ngươi định phản bác thế nào.
Lam Tranh cũng bị lời biện hộ của Diệp Thành làm cho cứng lưỡi: “Chuyện này……” Nhưng hắn là ai chứ. Độc Cô Lam Tranh hắn tự nhiên sẽ có phương pháp đáp trả. Hắn lập tức nảy ra ý hay, nâng cằm Vũ Lâu lên để nàng đối mặt với hắn. Lam Tranh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, mút lưỡi nàng đến phát đau không chịu nổi mới buông nàng ra.
“Mẹ của con ta đương nhiên là người một nhà với ta rồi.” Lam Tranh nói: “Nếu không phải vừa rồi tại Cửu ca phá hủy chuyện tốt của chúng ta, không biết chừng bây giờ trong bụng nàng đã có quận vương, quận chúa rồi cũng nên.”
Thế cục lại xoay chuyển về thế có lợi cho Lam Tranh.
Đủ rồi! Vũ Lâu phải chấm dứt trò hề này lại. Nàng hạ thấp người thi lễ với Tấn vương: “Nhờ phúc của điện hạ, mọi chuyện của tiểu nữ đều ổn cả. Không phiền điện hạ lo lắng. Điện hạ đã vì quốc sự mà vất vả rồi, trăm sự quấn thân, chắc cũng rất bận rộn, tiểu nữ không dám làm chậm trễ chuyện chính sự của điện hạ nữa.” Vì còn đang phải nhờ vả chuyện của cha, nên Vũ Lâu cũng không dám nói quá tuyệt tình, chỉ làm ra vẻ cực kỳ cung kính.
Lệnh đuổi khách vừa mới nói ra khỏi miệng, Lam Tranh đã đắc ý nhìn Diệp Thành cười cười.
Diệp Thành vội đứng dậy nói: “Nếu Tần cô nương đã không có ý giữ khách, thì bản Vương phải cáo từ thôi. Nhưng mà, những gì bản Vương đã đáp ứng với nàng, nhất định sẽ làm hết sức.” Dứt lời, hắn cũng không thèm chào hỏi Lam Tranh, đi thẳng ra cửa.
Vũ Lâu định đi theo tiễn hắn lại bị Lam Tranh giữ lại. Chờ Tấn vương đi khuất, Vũ Lâu giận dữ khiển trách Lam Tranh: “Sao trước mặt ai ngươi cũng không thể đứng đắn được một chút nào thế.”
Lam Tranh nghe vậy, buông nàng ra, hừ một tiếng rồi xoay người đi mất.
Thật kỳ quái, bình thường còn nói những lời gay gắt hơn mà hắn đều nhịn, sao hôm nay mới nói một câu hắn đã không chịu nổi rồi? Vũ Lâu sợ là hắn lại giả vờ, để lừa nàng đi an ủi hắn, muốn chiếm tiện nghi của nàng, nên cũng không quan tâm đến hắn.
Đúng lúc này, thợ xây phụ trách việc tu sửa nóc nhà cũng đến. Gần đến giờ ngọ, mọi người đều tập trung ở phòng bếp cho tới tận khi mặt trời xuống núi, trời bắt đầu tối mới xong. Trả công thợ xong xuôi, Vũ Lâu mới quay về phòng ngủ xem Lam Tranh thế nào.
Than trong lò đã cháy hết, cả căn phòng lạnh băng. Lam Tranh ngồi trên giường, dựa vào bình phong, thấy Vũ Lâu đi đến, mặt hắn lạnh như quan tài.
“Không lạnh à? Sao không nhóm lửa lên.” Vũ Lâu cầm đồ nhóm lửa, đốt lại lò sưởi. Không thấy Lam Tranh trả lời, nàng lại hỏi lại lần nữa: “Sao ngươi không đốt lửa lên? Ngồi từ trưa đến giờ không thấy lạnh à?”
Lam Tranh tức giận nói: “Không.”
Nàng bật cười: “Ta thật đúng là đãng trí, quên mất ngươi được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết tự làm.” Nàng khơi cho lửa to lên, rồi vẫy hắn: “Mau đến đây sưởi cho ấm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Dù sao ở đây cũng là y quán, có sinh bệnh cũng có dược.” Lam Tranh không động đậy.
“Ngươi đừng để sinh bệnh, nếu sinh bệnh, chẳng phải ngươi sẽ đòi ở lại đây vài ngày nữa à.”
Lam Tranh đứng dậy đi đến trước chậu than, Vũ Lâu nghĩ hắn đến sưởi ấm, liền nói: “Mau lại đây cho ấm, ngươi cũng thật là, nếu lạnh sao không nói với ta.”
Rầm! Lam Tranh nhấc chân đạp đổ chậu than, than nóng bắn tung tóe, lửa bén vào váy Vũ Lâu, đốt thành mấy lỗ nhỏ.
“Ngươi làm gì vậy!” Vũ Lâu vội vàng chạy đến bàn, cầm ấm trà lên đổ xuống, dập tắt lửa, tránh hỏa hoạn: “Độc Cô Lam Tranh, nếu ngươi còn muốn nổi tính Vương gia bướng bỉnh lên, thì quay về cung đi, chỗ này của ta không hầu được ngươi.”
Lam Tranh giật ấm nước trong tay nàng, lại ném ra chỗ khác. Vũ Lâu giận dữ, túm hắn kéo ra ngoài, đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại. Nàng chờ hắn gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy gì. Nàng lại chờ, qua hơn một khắc, sự yên tĩnh bao trùm khiến người ta sợ hãi.
Vũ Lâu mở cửa ra, trời đã tối hẳn, nàng kiễng chân ngó khắp mọi nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lam Tranh đâu cả. Vũ Lâu vội vàng đi đến cửa phòng mấy tên hộ vệ, vừa mở cửa ra chỉ thấy vài người đang ngồi đánh bài.
Hỏng rồi! Vũ Lâu cuống quít chạy ra cửa. Ở ngã tư đường chỉ có thưa thớt vài người vội vàng qua lại, không thấy Lam Tranh đâu.
“Lam Tranh —- Lam Tranh —–”
Đêm nguyên tiêu đó, hắn cũng thế này, chỉ chớp mắt một cái đã biến mất, lại gặp nạn khiến nàng phải tự hủy dung mạo mình.
“Lam Tranh!” Nàng điên cuồng gọi to tên hắn một tiếng, sau đó chống tay vào đầu gối thở dốc: “…… Rốt cuộc là ngươi đi đâu rồi?” Cố gắng giữ bình tĩnh, Vũ Lâu chạy dọc theo con đường nhỏ. Đuổi theo được một lúc nàng cũng thấy thấp thoáng bóng hình quen thuộc ở xa xa, chạy thêm vài bước đuổi kịp hắn, nàng kéo vai hắn lại: “Ngươi muốn đi đâu? Sao không nói với ta một tiếng?”
Lam Tranh ngẩn ra, hờ hững nói: “Dù sao nàng cũng không quan tâm ta, ta đi đâu nàng quản làm gì?”
“Ngươi lại muốn làm nũng à?”
Lam Tranh lạnh lùng hỏi lại: “Nàng nhìn ta giống đang làm nũng sao?”
“Theo ta về đi đã.”
“Nàng bảo ta hồi cung.”
“Tối rồi, cửa cung đã đóng từ lâu, hơn nữa, với tốc độ này, thì có mà sáng mai ngươi mới về đến hoàng cung.” Vũ Lâu nói: “Nếu muốn đi, thì chờ ngày mai nói sau” rồi mạnh mẽ kéo Lam Tranh về.
Lam Tranh bĩu môi, bị Vũ Lâu vừa lôi vừa kéo quay về y quán.
Vũ Lâu nấu cho hắn chén canh trừ lạnh, bưng vào phòng ngủ, đặt trên bàn nước, sắc mặt âm trầm nói với Lam Tranh: “Không phải ngươi thích ăn ngọt sao, mau lại đây đi.” Lam Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không động đậy. Vũ Lâu vừa càu nhàu ‘chắc chắn là kiếp trước ta thiếu nợ ngươi rồi’, vừa bê bát canh đến bên hắn, xúc một thìa đút cho Lam Tranh: “Nào.” Lam Tranh nhìn bát canh, rồi lại nhìn nàng, há mồm ngậm thìa uống hết canh.
Lam Tranh uống xong, lăn một vòng nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín, nằm yên như người chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.