“Ta nói thật mà, có gì sai đâu, làm gì mà hét lên vậy?” Vũ Lâu nói.
“Nàng thành thật, rất thành thật. Nàng sợ ta sống quá lâu, nên chỉ hận không thể chọc cho ta tức chết đi phải không.”
Mặt Vũ Lâu không chút thay đổi: “Nếu đã thổ lộ tình cảm thì phải nói thật lòng, dù không muốn nghe cũng phải nhịn, tránh cho việc giờ không hiểu nhau, lại mang lại tai họa về sau.”
Tuy nàng nói không sai, nhưng nàng đã biết rõ tình cảm của hắn, lại còn nói có cảm tình với nam nhân khác, không phải muốn chọc tức hắn thì là gì.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!
Không được, không nhịn được. Lam Tranh dứt khoát không khoan nhượng: “Ta cũng nói thật, ta vẫn muốn giết cha nàng.”
Vừa nói xong, mặt Vũ Lâu lập tức lạnh xuống, khẽ tránh người rời khỏi hắn.
“Nàng xem nàng đi, ta cũng nói thật, vì sao nàng lại tức giận?”
“……”
Lam Tranh nhẹ nhàng sán lại, kéo vai nàng: “Này, không phải nàng nói bây giờ phải thật lòng với nhau, để tránh tai họa về sau hay sao.”
Nàng mỉm cười: “Chúng ta không có về sau.”
Rốt cuộc Lam Tranh cũng không nhịn nổi nữa, tâm ý của hắn cứ liên tục bị chà đạp, nàng hoàn toàn không đón nhận, hắn giận dữ: “Nếu đã không có về sau, nàng nằm cùng giường với ta thế này là sao?”
“Chính ngươi tự mình tìm đến, ta đâu có giữ ngươi.”
Lam Tranh bị giọng điệu lạnh lẽo của nàng khiến trái tim băng giá. Dù hắn đã tự nhủ mình đừng đau lòng, mặc kệ nàng có thích hắn hay không, đời này nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488054/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.