Lam Tranh nói hươu nói vượn xong, thấy Vũ Lâu không đáp lời, liền mặt dầy ôm luôn lấy nàng, đưa mặt mình vào cọ cọ xát xát: “Không nói ra, thì ta cũng không biết nàng luyến tiếc không nỡ bỏ ta.” Vũ Lâu nói: “Mau thả ta ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Dù Lam Tranh không muốn, nhưng dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của đối phương, hắn miễn cưỡng buông lỏng tay: “Nàng cũng không thể ở đây cả đời được, giang hồ nguy hiểm, nàng là một nữ nhân, sống thế này sẽ không tiện.”
“Dù giang hồ có hiểm nguy thế nào cũng không bằng Hoàng cung, Vương phủ. Thế nhân có ác độc thế nào cũng còn không xấu xa bằng ngươi.” Vũ Lâu nghĩ Lam Tranh là kẻ tội ác tày trời. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy lá thư trong tay mình bị nhòe mực, liền chất vấn Lam Tranh: “Có phải ngươi đã đọc lén rồi không?”
Lam Tranh ra vẻ vô tội: “Ta vừa muốn xem nàng đã giật lại rồi.”
“Nói láo! Vì sao mực lại bị nhòe?”
“Chính là do tay nàng ướt mà.”
“Ta nhớ rõ là ta không chạm vào chữ trên lá thứ này.” Vũ Lâu nói: “Ngươi còn không chịu thừa nhận nữa.”
“Nhất định là nàng nhớ nhầm.” Chết cũng không chịu nhận.
Vũ Lâu biết rõ có cãi cọ với hắn cũng chẳng để làm gì, gập lá thư lại: “Thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao, ta nghĩ là ngươi đã xem, thì tức là ngươi đã xem.”
Lam Tranh kêu oan: “Sao lại có người vô lý như nàng chứ.”
Vũ Lâu hừ lạnh: “Đối với một tên tiểu vô lại như ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488052/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.