Hai người mạo hợp thần ly (bên ngoài hòa hợp mà trong lòng xa cách) về đến Sùng Lan cung. Dọc đường đi, Lam Tranh vẫn cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện Vũ Lâu đã làm trước đây, không biết đâu là thật đâu là giả. Hắn vẫn nghĩ nàng là một nữ nhân tính tình ngay thẳng, không có tâm cơ gì. Hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nước mắt nói đến là đến, nói đi là đi, vừa mới khóc như hoa lê dưới mưa, ngoảnh mặt lại đã lạnh lùng như không có gì xảy ra.
Vừa vào đại điện, Vũ Lâu ham lạnh, lập tức ôm lấy khối băng, cầm quạt tròn quạt quạt, không thèm liếc mắt nhìn Lam Tranh một cái. Lam Tranh không chịu được thái độ khinh mạn của nàng, ôm lấy Vũ Lâu, cười nói: “Dám lừa Hoàng hậu nương nương, nàng cũng thật to gan.”
Vũ Lâu cười nhạo: “Nếu nói về diễn trò, ta chỉ là vai phụ, ngài mới là vai chính, ta làm sao so được với ngài.”
Từ trước giờ chỉ có Lam Tranh chế nhạo nàng, giờ bị nàng nói ngược lại, cảm giác cũng không thoải mái. Đưa hai tay xốc nách nàng, lôi về phía giường: “Đi, hôm nay gia có lòng tốt, sẽ dạy cho nàng một chút.”
Vũ Lâu vừa giãy dụa vừa cười lạnh: “Chỉ có điều, ngài ngụy trang rất khéo, ngàn che vạn giấu, nhưng cũng không giấu được bản tính háo sắc của mình.”
Lam Tranh vốn đang giận dữ, nghe nàng nói thế lại bật cười: “Nàng đã từng gặp sắc lang nào chung tình như ta chưa?”
“Ta có cần phải cảm tạ vì ngươi chung tình với ta không?”
“Nàng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488030/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.