Câu nói “cơ hội cuối cùng” ấy cứ vang vọng bên tai nàng. Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, ván quyết định sinh tử. Nếu Phương Bàng cũng nói nàng mang thai một tháng thì sao? Chẳng lẽ nàng phải ôm chân hắn khóc rống lên, kêu oan uổng quá hay sao.
“Ta không chẩn!” Vũ Lâu đứng lên nói với Lam Tranh: “Ta không chẩn, ngươi có tin hay không, trinh tiết của ta không phải là thứ để người khác kiểm tra đi kiểm tra lại như thế.”
“Ngươi sợ sao?” Lam Tranh nói, lửa giận trong lòng như bừng lên.
Vị máu tanh từ vết cắn trên môi mằn mặn chảy vào miệng nàng, Vũ Lâu cười lạnh: “Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Lam Tranh túm lấy tay nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Muốn tìm Cửu ca nhận người hay sao?”
Ba!
Một cái tát đập vào mặt Lam Tranh, không sai không lệch.
Tuy Phương Bàng biết Vũ Lâu không phải người hiền lành gì, nhưng cũng không ngờ nàng hung dữ đến thế, dám động tay đánh Vương gia, kinh hãi há to mồm. Phản ứng của mọi người trong phòng cũng y như Phương Bàng, trong lòng đều nhất loạt nói, trời ạ, đánh thân vương, chuyện lớn rồi.
Trước kia ở sau lưng mọi người, đùa giỡn, đánh thì đánh, hắn tốt tính cũng không so đo với nàng, giờ nàng rõ ràng sai trước, lại còn muốn đánh người. Nàng coi hắn là cái gì, là tên nô tài thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi hay sao. Trong mắt nàng, hắn có trọng lượng hay không???
“Cút —–” Hắn chỉ vào cửa quát: “Vĩnh viễn đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488000/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.