Tuy nói như thế, nhưng mỗi ngày ăn cơm, đi ngủ, Lam Tranh đều không được chạm đến Vương phi của mình. Đến tối thứ ba thì thật sự không chịu nổi, hắn thừa lúc Vũ Lâu ngủ say, ôm nàng vào lòng, tay phải luồn vào bên trong áo lót của nàng, kéo dây yếm ở sau lưng, sau đó lại đưa tay ra đằng trước cởi hẳn yếm của nàng ra, tay khẽ mở vạt áo Vũ Lâu, khiến hai khối cầu tuyết mềm mại nằm gọn trong mắt hắn.
Vũ Lâu mơ mơ màng màng thấy lạnh bụng, nhưng trước ngực lại nóng ran. Mở mắt ra đã nhìn thấy Lam Tranh đang xoa xoa nắn nắn bầu ngực đẫy đà của mình.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi —-” ngươi đến cả nửa ngày cũng không tìm ra từ mà mắng hắn.
Hắn là phu quân của mình, dù có làm gì với nàng cũng không tính là quá đáng.
Lam Tranh thấy nàng tỉnh dậy, đưa chân khóa lấy người nàng, chui vào ngực Vũ Lâu cọ xát: “Ta muốn ngươi, sao ngươi cứ phải làm khó ta.”
“Đã thuộc ≪Luận Ngữ≫ chưa?”
Hắn thuộc từ lúc năm tuổi rồi, nhưng không có nghĩa là hắn phải ôm cái đồ cổ ngàn năm đấy để đổi lấy việc hoan hảo với Vương phi của mình: “Chưa.”
“Chưa thuộc, đúng không?” Vũ Lâu cười hỏi.
Lam Tranh thấy nàng tươi cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, không học được.”
“Chờ khi đọc thuộc rồi nói tiếp.” Nói xong Vũ Lâu đưa tay điểm một cái trước ngực hắn, sau đó đẩy hắn từ trên người mình xuống. Lam Tranh không thể động đậy, lập tức cầu xin tha thứ: “Ta không nghịch nữa, mau giải huyệt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487994/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.