“Vũ Lâu, ngày mai mời Phương Bàng đến khám vết thương kia cho con đi, xem hắn có cách gì không.”
Vũ Lâu sợ nhất mọi người chú ý đến mặt nàng, liền cúi đầu nhỏ giọng nói: “Để nói sau đi, giờ con không có tâm trạng nào…” Nàng sợ để Phương Bàng nhìn thấy, hắn cũng không có cách nào, đến lúc đó, mọi hy vọng của nàng đều tan biến hết.
Tần Khải Canh thở dài, Vũ Lâu thấy cha khó xử, cố nhoẻn miệng cười: “Cha, mọi chuyện đều ổn rồi, Tần gia chúng ta cũng sẽ không trải qua sóng gió nữa.” Tần Khải Canh thấy lòng thật chua xót, nói: “Vi phụ còn công vụ phải xử lý, không ở lâu được, nói chung, Vũ Lâu à, con là đứa trẻ thông minh, tùy cơ ứng biến. Tần gia nhà ta đều phụ thuộc hết vào con đó.” Vũ Lâu liên tục gật đầu vâng dạ, để cha yên tâm. Ra đến cửa, Tần Khải Canh quay lại nói: “Vi phụ giờ cũng không có tư cách gì mà dạy con nữa…” Vũ Lâu cười lắc đầu: “Cha, cha nói gì thế.” Tần Khải Canh buồn bã, hít sâu một hơi rồi đi ra cửa.
Tiễn cha xong, nụ cười của Vũ Lâu cũng vỡ tan. Ngồi bên bàn ngẩn người, Phi Lục giơ tay ra trước mắt nàng lắc lắc: “Tiểu thư? Không phải người bị lời nói của lão gia dọa đến không biết làm gì đấy chứ?”
Nếu trong nửa năm mà không có thai, sẽ bị phế phi.
Vũ Lâu ra vẻ trấn tĩnh: “Nên làm gì thì làm cái đó. Không phải là sinh con cho hắn sao. Sinh cho hắn một đứa là được chứ gì.”
“Đúng thế.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487969/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.