“Lam Tranh…” Vũ Lâu không muốn Thẩm Băng Sơ chiếm được ưu thế, cũng bước lại gần, không ngờ Lam Tranh vừa nghe thấy tiếng nàng, lại càng rúc sâu vào lòng Băng Sơ, giận dữ quát: “Cút, Tần Vũ Lâu, cút ngay cho ta, huhuhu….”
Băng Sơ đắc ý nhìn nàng: “Nương nương, hay là người nghe lời Vương gia đi…” rồi hướng ra phía cửa bĩu môi: “Tránh ra đi!”
Tần Vũ Lâu nhìn Lam Tranh rúc vào ngực Băng Sơ, giờ vẫn còn đang run rẩy, lại thấy hối hận trong lòng, hành vi của nàng quá lỗ mãng, dọa hắn sợ quá rồi, nàng áy náy: “Lam Tranh…”
Lam Tranh nghe thấy tiếng nàng lại càng khóc to hơn: “Cút — ngươi cút xa ra cho ta —-”
Băng Sơ khiêu khích cười.
“Phù —” Vũ Lâu cúi đầu thở dài: “Được, ta đi.” Nàng bước xuống giường, nói với thị nữ: “Thu hết mấy con bướm treo trong màn đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Suốt một đêm ở lại tiểu trúc của Phi Lục, Vũ Lâu không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói của Lam Tranh. Không để ý trời đã sáng rồi, nàng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bang!
Cửa phòng bị đá văng ra, dọa Phi Lục đang nửa mê nửa tỉnh ngồi bật dậy.
Người vừa đá cửa là Vương Toản, hắn xông vào trước, theo sau là Lam Tranh, tâm tình cực kỳ tệ.
Tần Vũ Lâu đang ngồi trước cửa sổ, lạnh lùng hỏi: “Trời vẫn còn chưa sáng, Vương gia, ta chưa thấy ngài dậy sớm thế này bao giờ.”
“Ta thích dậy lúc nào thì dậy, ai cần ngươi lo!” Lam Tranh hừ giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487950/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.