“Vật đáng giá như thế, Tần thị không dám nhận, vô công bất thụ lộc.”
“Ta vốn muốn mang đến tặng ngươi mà, nếu không, trời lạnh thế này, bản vương cầm quạt làm cái gì.” Hắn nói: “Lần trước, khi Lam Tranh ngất xỉu ở phủ của ta, là lúc ta cầm cái chuôi quạt này, hắn vừa nhìn thoáng qua, liền hô lên —” Hắn quay ra, làm một động tác ngất xỉu: “Ô một tiếng, ngất xỉu.”
Vũ Lâu vừa nghe đã hiểu ngay, cười thần bí: “Thì ra hắn sợ cái này.”
“Hắn sợ cái gì?”
“Chưa kiểm nghiệm lại thì chưa biết được.” Nàng cất quạt vào tay áo, hạ thấp người hành lễ với Độc Cô Diệp Thành: “Đa tạ điện hạ.”
“Ha ha, ngươi nên cảm ơn bản vương cho chu đáo vào, bản vương đã để cho huynh muội các ngươi gặp nhau, lại còn tặng quà cho ngươi, chuyện này, ngươi nên đáp lại thế nào?” Hắn vuốt cằm, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Vũ Lâu: “Uhm… để bản vương nghĩ kỹ lại xem, không thì….”
Nàng cảnh giác: “Không thì cái gì?” Ngươi mà dám đưa ra yêu cầu vô lý, ta sẽ đập ngươi bẹp dí.
“Không thì —” hắn dài giọng, rồi chợt cười: “Không thì để bản vương nghĩ kỹ xem muốn gì.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Tần Vũ Lâu, rốt cuộc ngươi và thập đệ có quan hệ vợ chồng thực sự hay không?” Hắn thấy nàng hết tức giận, cố tình chọc giận nàng thêm: “Ngươi còn chưa trả lời bản vương.”
“Liên quan gì tới ngươi!” Thanh âm quá lớn khiến Chân thị đang ở bên ngoài nghe thấy, sốt ruột hỏi: “Vũ Lâu, có chuyện gì thế?”
Độc Cô Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487947/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.