Đã được mẹ giáo dục trước khi thành thân, đương nhiên nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chắc là lúc vừa rồi kéo áo của nàng, nên Lam Tranh có phản ứng. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này, không biết làm thế nào, đã vậy, Lam Tranh lại còn sán lại: “Vũ Lâu, mau giúp ta nhìn xem nào.”
Nàng lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi…. ngươi đừng chạm vào ta —” nàng đỏ mặt, tránh ánh mắt của hắn, bước xuống giường.
Lam Tranh bắt lấy tay nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Ta sinh bệnh mà ngươi cũng không quan tâm ta —”
“Ta….ta….ta….ta đi ra ngoài ngắm trăng.” Nàng chợt sáng ý, chỉ lên vầng trăng ngoài cửa sổ.
“Ta cũng đi!” Vẫn dính lấy nàng không chịu buông.
“Ngài vừa khỏi bệnh, đừng quậy nữa, ta ra ngoài đi dạo một lát sẽ quay lại.” Nàng cố gắng giãy khỏi tay hắn, đi ra khỏi phòng. Hai thị nữ cầm đèn ngoài cửa thấy Vương phi quần áo xộc xệch đi ra, nhìn nhau cũng không dám nói nhiều.
Nàng đợi một lúc lâu mới dám quay lại, thấy Lam Tranh đã ngủ, nàng thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cũng thoát nạn rồi.
Nhưng còn đêm mai, rồi những đêm tới, nàng phải làm thế nào.
Trước kia Băng Sơ làm việc tại Vương phủ đã thành thâm căn cố đế, lại có Lam Tranh che chở, nên Vũ Lâu cũng không có cách nào gây khó dễ cho nàng. Mấy hôm vừa rồi nàng lấy cớ tay đau, giữ Vương gia bên cạnh, không cho Băng Sơ tới gần. Nhưng lâu dần, cũng không phải là biện pháp tốt. Băng Sơ khí thế ào ạt, chuẩn bị tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487944/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.