Từ lúc nghe thấy cái tên Băng Sơ này, sự nhiệt tình của Độc Cô Lam Tranh với Tần phủ liền giảm xuống mức đóng băng, vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị hồi phủ. Tần Khải Canh thấy Huệ vương coi trọng người tên Băng Sơ này như thế, liền kéo con gái qua một bên: “Con phải cẩn thận, đừng để người kia chiếm mất tâm của điện hạ.”
Nàng nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo cha đừng lo lắng: “Chiếm mất cũng không sao, đỡ phải bám dính vào con, phiền phức.”
Chân thị cũng xen vào, mắng Vũ Lâu: “Không thể nói thế được, nữ nhân mà không chiếm được tình cảm của phu quân, thì còn trông cậy vào cái gì chứ!”
“Ach, con biết mà.” Hảo hán không so đo chuyện nhỏ, Vũ Lâu đồng ý với cha mẹ, cam đoan nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bổ nhào vào người Vương gia.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa Tần phủ, lên xe ngựa quay về Huệ vương phủ, nàng liền cười nhạt. Nàng không chiếm được tình cảm của Độc Cô Lam Tranh, thế thì sao, nàng chỉ cần vẫn giữ được vị trí Vương phi này, để Hoàng đế vì nể giao tình, mà mở ra đường sống cho ca ca là đủ rồi, những việc khác, kiếp này nàng cũng chẳng hy vọng gì xa vời.
Đã sắp tới tháng mười hai, tuyết to gió lớn, thời tiết cũng âm u ảm đạm, thật hợp với tâm trạng của nàng bây giờ.
Vừa xuống xe ngựa, Vũ Lâu liền nhìn thấy ngay một cô gái mặc đồ trắng xinh đẹp uyển chuyển đứng dựa vào sư tử đá ngoài cửa Vương phủ. Tuy khoảng cách tương đối xa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487940/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.