Im lặng không nói gì.
Vốn nghĩ rằng phải sang năm, có hài tử, nàng mới phải trải nghiệm kiểu làm nũng vô lý này, không ngờ bây giờ phu quân của nàng đã dùng rồi, nàng thở dài, vẫn tươi cười nói: “Điện hạ mau mặc quần áo vào, theo ta đi ăn cơm…”
“Không đi, không đi!” Ngang ngạnh hừ giọng.
Sự kiên nhẫn của Tần Vũ Lâu cũng đến giới hạn, nàng đẩy cha ra ngoài cửa: “Quên đi, mặc kệ hắn ở đây, chúng ta đi.” Với đứa trẻ không biết nghe lời thì tuyệt đối không thể dung túng. Tần Khải Canh không chịu: “Sao lại để Vương gia nhịn bữa tối được, Hoàng hậu mà biết…”
“Cứ mặc kệ hắn!” Tần Vũ Lâu đẩy cha ra cửa, đưa tay khép cửa lại, giục cha đi xuống lầu, rồi tự mình canh ngoài cửa. Quả nhiên, ngay lúc vừa đóng cửa, trong phòng liền vang lên tiếng kêu của Lam Tranh, càng lúc càng to, rồi lại tĩnh lặng, không có âm thanh gì nữa. Lúc này Tần Vũ Lâu mới đẩy cửa đi vào, thấy Lam Tranh ôm chăn nằm, thân mình run rẩy, nàng đi tới, vỗ vỗ vai hắn: “Điện hạ…”
Lam Tranh vừa quay đầu lại, quả nhiên là hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy nàng, liền đẩy nàng ra: “Cút ngay!”
Thì ra là khóc nhè, lại còn tức giận. Không hiểu sao, nàng thấy Lam Tranh như thế thật đáng yêu, không khỏi cười nhẹ, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho hắn: “Khóc gì nữa, không phải ta trở lại rồi sao.”
Lam Tranh chăm chú nhìn nàng: “Ngươi hôn ta một chút, ta sẽ không giận dữ với ngươi nữa, nếu không, tối nay ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487936/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.