Vũ Lâu giật mình đứng dậy: “Hắn đến đây làm gì?”
“Đang ngồi ở tiền sảnh rồi, người mau ra xem xem.”
Tần Vũ Lâu lạnh mặt đi ra phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Huệ vương đang đùa giỡn với con chim họa mi của cha nàng, thầm nghĩ, tên này thật đúng là vô tâm vô phế. (không tim không phổi – ý bảo bạn í vô tâm, ruột để ngoài da)
“Thần thiếp tham kiến Vương gia.”
Độc Cô Lam Tranh không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục chơi với con chim. Lưu Hi bèn nhỏ giọng nhắc: “Vương gia, Vương phi đến.”
Độc Cô Lam Tranh như vừa tỉnh mộng, chợt thấy trước mắt một tòa băng sơn mỹ nhân (người đẹp băng giá),nhìn chằm chằm nàng một lúc mới nói: “Theo ta về.”
“Không về.” Như đinh đóng cột. (Nguyên văn là “trảm đinh tiệt thiết”)
Độc Cô Lam Tranh không ngờ nàng lại cự tuyệt như vậy, vội hỏi Lưu Hi: “Làm sao bây giờ? Nàng nói không về kìa, không phải ngươi nói chỉ cần ta đến đón, nàng nhất định sẽ đồng ý sao? Bây giờ làm sao?”
Lưu Hi vội quỳ xuống trước mặt Vũ Lâu, dập đầu một cái: “Vương phi, xin hãy quay về cùng Vương gia đi.”
Vũ Lâu cười lạnh: “Vì sao ta phải về, ta đã quay về nhà mẹ đẻ đúng như Vương gia mong muốn, ngài nên vui mừng mới phải chứ.”
“…Ta….ta…” Lam Tranh nghẹn giọng, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Không có ngươi, ta không ngủ được!”
Vừa nói xong, ngay cả Phi Lục đang sa sầm mặt cũng phì cười, những người khác đều cười trộm.
Vũ Lâu lúng túng, tên này sao dám nói những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487933/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.