Tôi tiếp tục bị anh ta kéo vào, đi qua con đường chật hẹp âm u của nhà giam, đi thẳng vào bên trong, thẳng đến khi đến phía trước một tấm cửa lưới sắt mới dừng lại. Một người đang cuộn mình ngồi trong góc nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt kia mà hoảng sợ.
Ngọc Đường Xuân!
Tôi thoáng cái hiểu rõ.
Lâu Thiếu Bạch mở cửa nhà lao ra, đẩy tôi đi vào, chính mình cũng xoay người tiến vào.
“Cảnh Thu, hãy nói giúp tôi, hãy cứu tôi, van cô, xem như là nghĩ đến tình cảm của chúng ta lúc trước, van cô…”
Ngọc Đường Xuân nhào về phía tôi, giọng nói run rẩy không ngừng cầu khẩn, vẻ mặt ngoài khóc lóc ra thì không còn biểu cảm nào khác. Tôi chú ý thấy cánh tay anh ta ngoại trừ lần trước bị Lâu Thiếu Bạch giẫm gãy thì không có gì khác thường, trên người có chút bẩn, đấu tóc rối bù, những chỗ khác thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu bị ngược đãi nào. Đến khi nhào đến trước mặt tôi, anh ta đột nhiên cứng đờ, cả người không hề nhúc nhích.Lâu Thiếu Bạch đã móc ra khẩu M1906 đã đưa cho tôi, họng súng nhắm ngay đầu anh ta.
“Cô ấy đối với mày ý trọng tình thâm, cũng đã từng cứu mày. Nếu như không phải tao trùng hợp trở về, tại bộ tư lệnh đụng phải kẻ đồng lõa kia thì hiện tại các người đã bỉ dực song phi (sát cánh bên nhau),ôn lại mộng uyên ương…”
Những lời này, Lâu Thiếu Bạch mang theo một chút mỉa mai chậm rãi nói ra, nhưng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/174607/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.