Tôi đứng đằng sau bức màn nhìn xuống, trông thấy bóng lưngLâu Thiếu Bạch bước nhanh đi ra ngoài cửa lớn, trong lòng dâng lên một cảm giáckhông được tự nhiên nói không nên lời. Bờ môi mới vừa rồi bị anh ta chạm qua phảngphất có chút khó chịu, tôi lấy tay dùng sức lau đi lau lại.
Tôi quả nhiên bị anh ta giam lỏng. Căn biệt thự cùng cả khuônviên này tôi có thể tự nhiên đi lại. Chỉ là khi đi về hướng cửa chính thì có rấtnhiều vệ binh ngăn tôi lại, nghiêm túc nói Thiếu soái đã hạ lệnh, bên ngoàikhông an toàn, muốn phu nhân ở trong nhà nghỉ ngơi.
Thử mấy lần đều bị ngăn lại, tôi bất đắc dĩ đành phải thôi,phẫn nộ trở về phòng.
Lâu Thiếu Bạch là người cẩn thận, tuy rất tự tin tôi nghekhông hiểu lời anh ta nói với mục sư Johan, nhưng vẫn đề phòng tôi, hiển nhiênlà không muốn cảnh chạm trán không hề tầm thường kia của anh ta và người Anhkia lọt vào mắt tôi, phòng ngừa trường hợp tôi đem chuyện người Anh kia báo cáocho Trì lão gia sẽ làm chuyện thêm phức tạp; hoặc là tôi lại mơ hồ đoán hôm nay sỡ dĩ anh ta mang tôiđến giáo đường chính là cố ý muốn thử tôi, vậy nên ngay từ đầu mới nói chuyện bằngtiếng Anh với người Anh kia.
Anh ta rốt cuộc có dã tâm gì, tôi cũng không thể nhận ra. Sựthật chính là tôi đang bị anh ta nhốt trong bốn bức tường này, nửa bước cũngkhông thể ra ngoài. Tôi biết rõ phải tìm người kia lúc nào, ở đâu nhưng lại chỉcó thể ngồi không, hoàn toàn bất lực.
Loại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/174599/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.