“Dao Dao, kéo rèm ra…”
Tôi nghe thấy mẹ dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt như vậy gọitôi. Do dự một lúc, tôi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, chậm rãi kéo bức mànra.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà phủ kín khoảng sân nhỏ nhà tôi.Cây lê già bên góc tường hoa nổ rộ. Cánh hoa trắng như tuyết bay lả tả, khôngngừng nghỉ mà rơi xuống mặt sân ẩm ướt trơn láng, phủ thành một lớp dày đặc.
“Đã lâu rồi không được nhìn thấy ánh sáng…”
Mẹ tôi nằm trên giường thì thào nói.
Bà hiện tại nói liên tục một câu cũng mơ hồ không hoàn chỉnh.Nếu như không phải tôi thường ở bên cạnh bà thì có thể ngay cả tôi cũng khôngthể nghe rõ bà đang nói gì.
Một năm nay, cổ họng của bà đã bị nhện độc xâm chiếm. Khôngchỉ có yếu hầu, khắp người mỗi tấc da thịt đều như vậy. Từ đầu đến chân, nhữngsợi dọc màu đen rậm rạp như mạng nhện giăng khắp người, lồi lõm, trông cực kìđáng sợ.
Trước mùa thu năm ngoái, mẹ có thể kéo ra một khe hở của bứcmàn ngời bên cửa sổ phơi nắng. Kế bên có một đứa bé trèo tường muốn hái trộmvài quả lê, vô tình nhìn thấy mẹ, sợ tới mức từ trên tường rơi xuống tại chỗ,liên thanh gọi “Quỷ”, cuống chân mà ngã xuống. Mẹ cực kì đau lòng, từ đó mặc kệlà trời sáng hay tối, chưa bao giờ kéo bức màn trong phòng ra.
Tôi cũng biết, mẹ vốn rất xinh đẹp, chỉ là một ngày kia, dacủa bà đột nhiên bắt đầu biến đổi, nổi lên những đốm đỏ, đốm đỏ dần dần biếnthành màu đen, sau đó như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/174593/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.