Trong hành lang tối như mực, hoàn toàn không có chút ánhsáng nào. Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vịn vào vách tường chậm rãi đi xuốngcầu thang, thẳng đến khi mở cửa thư phòng đã bị khóa đi vào, không tiếng độngkhép cửa lại, nỗi kinh hoàng của tôi mới hơi lắng xuống. 
Tôi bình tĩnh lại, bước nhanh đến bên bàn vặn đèn lên, ánh mắtchạm vào giá sách trên tường. Mở ra một ngăn tủ sách màu đỏ sẫm, bên trongchính là két bảo hiểm. 
Tôi ngồi xổm trước két bảo hiểm, quan sát rồi cắm chìa khóavào ổ khóa, xoay một vòng, tay của tôi đã cảm giác được chốt khóa đã bắt đầuchuyển động. 
Tôi tiếp tục xoay, một tiếng ‘cạch’ rất nhỏ vang lên, khóa mởra. 
Tầng dưới của két bảo hiểm có vài tầng vàng thỏi xếp lênnhau, tầng trên có một túi văn kiện, tôi lấy nó ra, mở túi văn kiện, trông thấytấm bản đồ địa cung cùng một tấm bản đồ được vẽ ra nằm bên trong. 
Tôi vô cùng vui sướng, run rẩy lấy tấm bản đồ ra, đang địnhđóng két bảo hiểm lại thì đột nhiên tôi nghe được phía sau lưng có tiếng ngườiđẩy cửa thư phòng ra, bên tai tôi như nghe thấy ma âm, cảm thấy sởn gai óc. 
Lâu Thiếu Bạch tỉnh lại, không nhìn thấy tôi nên đi tìm? Haylà anh ta căn bản không có ngủ, trong lòng đã nghi ngờ tôi nên muốn bắt tậntay? 
Tôi quay đầu lại, trong thấy trước cửa thư phòng có một thânảnh buồn bã đang đứng. Phúc mẹ! Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là tim lại nhảylên giống như tiếng trống đập liên hồi. 
“Phúc mẹ, tai sao lại là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/1613245/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.