Tôi đã từng vô số lần nghĩ tới, phải mở miệng nói như thế nào với Thông Thất để ông ấy tin tưởng tôi. Kết luận chỉ có một, nhưng mà sẽ rất khó. Xác thực, loại chuyện này nếu không phát sinh ở chính trên người tôi thì người khác nói với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là khẳng định họ là người si nói mộng.
Tôi quay lưng đi, từ trên ngực tháo khối phỉ thúy còn ấm nhiệt độ cơ thể xuống, nằm bàn tay lại, xoay người giơ lên trước mặt ông ấy.
“Anh đã nhìn thấy vật này chưa?”
Lúc tôi nói lời này, cũng không ôm hy vọng quá lớn. Tuy Trương Tam nói với tôi Thông Thất lấy đi khối phỉ thúy này, nhưng hiện tại, rất rõ ràng, ngay cả cửa địa cung ông ấy còn chưa tìm được.
Quả nhiên, ông ấy nhìn khối phỉ thúy trong lòng bàn tay tôi, cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ cầm lấy, đến bên cửa sổ mượn ánh sáng mặt trời xem xét một lát, quay đầu nói với tôi: “Thứ này không tệ, tuổi tác không nhỏ, cũng được xem là một mặt hàng cực phẩm.”
Tôi nhìn ông ấy nói: “Chuyện của tôi có liên quan đến thứ này. Cho dù anh cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng xin anh nhất định hãy kiên nhẫn nghe tôi nói hết.”
Ông ấy đặt khối phỉ thúy bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, ý bảo tôi cũng ngồi xuống, gật đầu, lúc này mới cười với tôi: “Thiên hạ to lớn, không chuyện gì là không thể. Mời Tiêu tiểu thư nói, tôi đây rửa tai lắng nghe.”
Lời của ông ấy khiến tôi thoáng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/1613243/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.