Vết thương của anh ta là ở bên vai phải, góc áo chỗ đó đã sớmbị máu nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Tôi cởi áo của anh ta ra, nhìn thoáng qua,chỉ biết viên đạn này đã bắn trúng động mạch chủ của cánh tay. Anh ta tự dùngtay trái đè xuống, lại không được xử lí tốt, máu theo khẽ hỡ trên tay anh ta khôngngừng chảy ra.
Bệnh viện Tây y duy nhất trong thành nằm ở phía bắc, cáchnơi này cũng hơn 10 phút lái xe. Hiện tại xe hơi không thể chạy được nữa, chỉcó thể dùng sức người mà đẩy xe về phía trước, nếu không có biện pháp cầm máu,tôi không biết anh ta có thể chịu được đến tối nay để nghe tôi nói chuyện kiahay không.
Không có dụng cụ cầm máu, chỉ có thể lấy những thứ sẵn có,tôi cởi sợi dây buộc trên đôi giày ủng của anh ta xuống.
“Em làm gì vậy?”
Anh ta hơi kinh ngạc nhìn tôi.
“Cầm máu cho anh.”
Tôi lên tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Xé tấmđệm chỗ ngồi phía sau xe hơi ra thành một chiếc khăn vuông, làm thành một miếngvải lót quấn quanh miệng vết thương, nhờ một cảnh sát trợ giúp cố định phíasau, dùng sợi dây buộc giày quấn quanh miếng vải lót vài vòng, thắt thành mộtnút thắt, lại bẻ một đoạn cây gãy gần đó cố định vào, dùng vải quấn quanh rồisiết chặt lại, cuối cùng cố định thêm một đoạn cây khác vào nút thắt, siết chặtnút thắt lại. (bạn nào là bác sĩ thì xin tha thứ cho sự nông cạn của ta hức ^^)
Bời vì không có nẹp hay dụng cụ cầm máu, cho nên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuong-thiet-y/1613237/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.