Liễu Bình ngửa đầu nhìn lên.
Không trung đen tối.
Quái vật khổng lồ bay ngang qua không trung, gần như hoàn toàn che đậy ánh
mặt trời.
Toàn thân con quái vật kia cấu thành từ vô số cái đầu.
Nhân loại, yêu thú, ma quỷ và những thứ không rõ.
Mỗi một cái đầu cùng nhắm miệng lại, sau đó lại cùng há ra.
Vô số những công kích, những đòn tấn công hoa cả mắt phóng ra từ mỗi cái
miệng mở ra.
Khắp không trung, tu sĩ nhân loại phụ trách công kích không ngừng bị đánh
chết, thi thể ngã xuống nước sông.
"Đây là... Vật diễn sinh ra từ tận thế đã thoát ly khống chế, bị lũ tà ma dùng để
diệt sạch tất cả chúng sinh."
Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng.
"Ít nhất cần hai tu sĩ Phong Thánh cảnh thì chúng ta mới có thể đối phó nó."
Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Sơn nhìn không trung và nói.
"Nhưng các thánh nhân sớm đã ngã xuống."
Một tướng quân khác suy sụp thở dài.
"Xem ra cho dù là thế giới hiện thực, hay là nơi này, đều chỉ có thể đi về hướng
hủy diệt."
Lại một tướng quân thở dài và nói.
Tiếng nhốn nháo ầm ĩ trong quân doanh dần dần yên tĩnh lại.
Gió lạnh thổi quét.
Trong gió là một mảnh tĩnh mịch.
Các tu sĩ ngừng mọi chuyện đang làm lại.
Ở trước mặt ma thần cuối cùng, tất cả hành động đều có vẻ buồn cười mà không
hề có ý nghĩa.
Các tu sĩ đứng lặng bất động, tựa như tùng pho tượng.
Không cam lòng, phẫn nộ và tuyệt vọng thống khổ đan chéo thành biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600704/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.