“Cũng chỉ có vậy." 
Người đội mũ cười nói. 
Đầu của y chậm rãi chuyển động, nhìn thoáng qua Andrea và Trĩ Thiên Nữ. 
"Mơ tưởng!" 
Liễu Bình quát chói tai một tiếng, trường đao trong tay rốt cuộc cũng ra khỏi 
vỏ. 
Đao này chính là Ảo Tưởng chi Nhận, vốn không cần rút đao, chỉ cần tưởng 
tượng là có thể ra chiều, nhưng lần này Liễu Bình muốn toàn lực ra tay! Chỉ 
thấy một hắc ám cự và to lớn như thiên địa lặng lẽ hiện thân, cúi đầu nhìn về 
hướng người đội mũ kia. 
"Chiều này không tồi." 
Người đội mũ tán thưởng một tiếng, rút trường kiếm ra cách không trảm một cái 
-- Liễu Bình chỉ cảm thấy một thế giới từ nơi cực xa chạy như bay đến, đón đầu 
đụng phải hắc ám cự xa mà hắn sáng chế ra.- Đó không phải một thế giới, mà là 
một cự và mọc đầy vảy năm màu! Song xà quấn quanh nhau, tranh đấu, cắn xé, 
thân thể siết chặt vào nhau, bay vào sâu trong vòm trời Vĩnh Dạ rồi không thấy 
đâu nữa. 
Chúng cùng biến mất. 
Liễu Bình hơi suy tư, sau đó đặt ngang trường đao trước ngực, cất bước đi về 
hướng đối phương. 
Người đội mũ cười nói: “Còn có chiều số gì, cho dù dùng ra thì ta cũng sẽ làm 
người biết cái gì là tuyệt vọng." 
Liễu Bình trầm mặc không nói, chỉ tiếp tục đi về phía trước. 
Người đội mũ lấy tay ấn kiếm, cả người lộ ra sát khí lăng liệt, cứ như giây tiếp 
theo sẽ ra tay. 
Liễu Bình vẫn không dừng bước chân lại. 
Mỗi khi hắn đi tới một bước, khí thế trên người người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600688/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.