Thì ra là Mộng Cảnh. 
Mộng Cảnh không có thời gian, chỉ có những đoạn ngắn của những sự kiện. 
Khó trách hắn có thể tùy tiện xuyên qua quá khứ và tương lai -- Chúng đều là 
một giấc mộng mà thôi! Trong lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt. 
"Ngài không cho ta lập tức cứu vớt thời gian, là vì nơi này là Mộng Cảnh sao?" 
Hắn hỏi. 
"Đúng vậy, người có chuyện càng quan trọng cần phải làm -- có liên quan đến 
thần trụ." 
Nữ sĩ Huyền Bí nói. 
Liễu Bình nhắm mắt lại suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục 
và Vĩnh Dạ thần trụ... Là vật chân thật duy nhất tồn tại trong Mộng Cảnh?" 
"Nó là thần trụ duy nhất chưa bị phá hủy, trừ nó ra thì tất cả đã bị tà ma chung 
kết." 
Nữ sĩ Huyền Bí nói. 
Nàng vung tay lên, trong hư không lập tức hiện ra từng thẻ bài màu xám. 
Một loạt tên nhảy ra từ thẻ bài, đưa ra đánh dấu tương ứng trước mắt Liễu Bình: 
“Pháp tắc: Sinh mệnh dụng dục." 
"Pháp tắc: Nhân quả." 
"Pháp tắc: Không gian." 
"Pháp tắc: Điều tàn." 
Những thẻ bài đó không có bất cứ dao động sức mạnh gì, rõ ràng -- Chúng đều 
đã bị hủy diệt. 
Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe qua, bỗng nhớ tới vĩ đại tồn tại hoàn toàn hiện 
hóa từ sao trời kia. 
Lúc ấy nó từng nói –– “Yên tâm, nơi này không bị thời gian và không gian ảnh 
hưởng, thậm chí cả vận mệnh và nhân quả cũng khó đến được nơi này..." 
Thì ra là thế! Tất cả pháp tắc đều đã chết, mà nơi này là Mộng Cảnh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600647/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.