Hiện tại, Liễu Bình giải quyết triệt để lo lắng này rồi. 
"Nhìn không ra được, tuy ngươi nhỏ tuổi mà lại có quyết đoán như vậy." 
Băng Dạ sờ sờ đầu Liễu Bình và nói. 
"Đừng cứ xem ta như cô bé, hiện tại ta là nam nhân." 
Liễu Bình bất mãn nói. 
Hai nàng cùng cười ha hả. 
Rõ ràng là một cô bé đáng yêu, hiện tại làm ra điệu bộ nam nhân thể này, rốt 
cuộc nên nói nàng diễn giỏi hay là nàng nhập diễn quá sâu? Đại tiến lên ôm hắn 
một cái, lên tiếng trêu ghẹo: “Tiểu mỹ nhân, nếu người thật là nam nhân thì ta 
sẽ dung hợp thế giới của mình cho ngươi, thay người chưởng quản mặt đất!" 
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: “Chú ý." 
"Trong Mộng Cảnh, nếu ý nguyện mà đối phương trình bày xuất phát từ chân 
tâm thì sẽ thật sự có hiệu lực." 
"Lấy danh nghĩa của Mộng Cảnh, hiện tại có thể làm chủ cho ngươi." 
"Ngươi có muốn dung hợp thế giới của nàng hay không?" 
Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng nói: “Không! Không cần!" 
Chữ nhỏ ngừng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi biến mất. 
Liễu Bình nhìn lại Đại, chỉ thấy nàng không hề có cảm giác, lúc này mới âm 
thầm thở phào, lau mồ hôi ứa ra trên trán. 
-- Chơi thì chơi, nhưng thiếu chút nữa chơi ra chuyện rồi. 
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Mộng Cảnh này cũng lo chuyện bao đồng quá, 
người ta nói có một câu đã bị bắt giữ, thiếu chút nữa muốn ẩn hắn bái đường 
thành thân. 
Thành thân... Liễu Bình nhịn không được nhớ tới kiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600573/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.