Khi nói chuyện, Long tộc trên bầu trời đã biến mất.
Trang viên cũng biến mất.
Hai người đứng trên một mảnh cát vàng.
Thế giới trống trơn, hoang vu không có thứ gì.
Vậy xem ra, bắt đầu từ lúc Liễu Bình đánh lén rồi bị giết, bao gồm cả “Vận
mệnh chẳng lành"
xuất hiện, toàn bộ đều là biểu hiện giả được huyễn hóa ra.
"Trảm đầu ta cũng không đủ để giết chết ta, rõ ràng trong nháy mắt đó ta đã
dùng vô số những thuật pháp và bảo vật để cứu vớt, nhưng vì sao đều không có
hiệu quả?"
Mộng Yểm La Vương lại hỏi.
"Đại lão, bởi vì ta muốn giết người thôi."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế... Đây là thuộc tính thế giới của ngươi... Ta chưa bao giờ nghe nói
đến thuộc tính thế giới như vậy, bình thường mọi người đều lựa chọn sức mạnh
thiên kỳ bách quái, càng không ai rõ thì càng được hoan nghênh... Chưa có ai
từng lựa chọn cấm tuyệt tất cả sức mạnh."
Mộng Yểm La Vương khó hiểu mà nói.
"Bởi vì ta luôn có một mộng tưởng, muốn cho các ngươi cảm nhận được cảm
giác khi làm chúng sinh."
Liễu Bình nói.
"Ta vĩnh viễn không phải phàm nhân, ta chính là chúa tể trong Ác Mộng!"
Mộng Yểm La Vương trừng mắt mà nói.
Liễu Bình cười cười, ngồi xổm xuống, nhìn nó và nói: “Ngươi xem, người chết
không khác một chút gì so với chúng sinh cả, cho nên người có thể cảm nhận
được thống khổ và tuyệt vọng của phàm nhân không?"
"Đó là do người lừa gạt ta! Ngươi còn trộm đi bảo vật của ta -- Tên để tiện xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600565/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.