Lần này Mộng Yểm La Vương không lập tức đi ra, chỉ sợ là gặp tình huống khó
giải quyết nào đó.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Bỗng nhiên.
Quang ảnh chung quanh trở nên mơ hồ.
Liễu Bình lẳng lặng chờ đợi, chuẩn bị tiến vào vận mệnh chẳng lành lần nữa.
Ai ngờ một lát sau, cảnh tượng chung quanh lại khôi phục nguyên dạng.- - Hắn
vẫn còn ở thế giới trước mắt, chưa rời khỏi.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Tận thế đã nhận ra
trạng thái không bị thương của ngươi."
"Bởi vì ngươi vẫn không bị bất cứ thương tổn nào, tận thế phán định người sẽ
không bị “Vận mệnh chẳng lành ảnh hưởng."
"Ngươi không cần tiến vào trong đó nữa."
"Tương ứng, tận thế sẽ rút sức mạnh từ chỗ của ngươi ra, bố trí vận mệnh ăn
mòn càng mạnh cho các chúa tể Ác Mộng khác."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Liễu Bình bật cười và nói: “Không ngờ sẽ như vậy."
"Đây là đương nhiên, so với lãng phí sức mạnh trên người ngươi, còn không
bằng giết thêm mấy chúa tể Ác Mộng, vậy sẽ càng phù hợp lợi ích của tận thế."
Thượng để nói.
"Cũng đúng, vậy ta tiếp tục nghỉ ngơi một chút."
Liễu Bình nói.
Hắn tìm một khối đá, khoanh chân ngồi xuống đó, tiến vào định cảnh thâm
trầm.
Qua chùng mấy chục phút.
Liễu Bình bỗng cảm nhận được điều gì đó, trọn mắt nhìn sâu vào bầu trời.
Chỉ thấy Mộng Yểm La Vương rốt cuộc cũng xuất hiện.
Tên người nó có thêm vài vết thương nhìn mà rợn người, đang thở hổn hển từng
ngụm từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600563/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.