Chó vàng nhìn lại một bàn tay sau lưng quái vật, chỉ thấy trên tay nó còn lại nửa 
cái đầu. 
Nói như vậy thì -- Cái gọi là ác hành, thật ra không chỉ có hiệu quả đối với 
người thường. 
Đám côn đồ cũng có thể chém giết nhau. 
Ánh mắt chó vàng trở nên sắc bén. 
Quái vật ném nửa cái đầu kia xuống đất, giận dữ hét: “Vừa rồi là ai? Ra đây 
đánh với ta một trận." 
Cuồng phong nổi lên chung quanh. 
Rác rưởi trong phế tích sôi nổi bay lên, tản ra bốn phương tám hướng. 
"Cún cún, sức mạnh của nó vượt qua hạn mức cao nhất của ngươi rồi, muốn ta 
ra tay không?" 
Rita lớn tiếng hỏi. 
"Ta nhớ các ngươi chỉ có thể phụ trợ ta, không thể tự mình ra tay." 
Chó vàng nói. 
"Không có gì đâu, cùng lắm thì lại bị nhốt vào phòng tối lần nữa thôi." 
Rita như không có việc gì mà nói. 
Chó vàng nhếch miệng cười cười, nhìn khá hung dữ. 
"Trước đó không giết nó là muốn xem nó sẽ làm thế nào, hiện tại sức mạnh Kim 
Đan kỳ của ta thì sắp đánh không lại nó, tự nhiên không thể mặc kệ loại tình thế 
này phát triển tiếp." 
Chó vàng nhảy xuống đèn đường, bước từng bước về hướng quái vật, dần dần 
bắt đầu chạy chậm, tốc độ nhanh hơn, sau đó hóa thành tàn ảnh. 
"Lần này cần trảm nó bao nhiêu đao?" 
Rita hưng phấn hỏi. 
Chó vàng không rảnh nói gì. 
Chỉ thấy trong hư không hiện ra một đao quang như thác nước, chảy ngược từ 
mặt đất hướng lên bầu trời. 
Đao quang này lạnh lẽo mà bắt mắt, truyền khắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600545/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.