Liễu Bình liếc mắt một cái, trực tiếp đứng bất động, lẳng lặng đánh giá năm
người này.
Gió thổi qua trường đao bên hông hắn.
Hai thanh đao hơi đong đưa, im hơi lặng tiếng.
Chỉ thấy người ngậm tẩu thuốc kia lấy ra một cái máy nho nhỏ, vỗ vỗ rồi nói:
“Báo cáo tình huống hiện giờ."
Cái máy lập tức phát ra một giọng nói lạnh như băng: “Thời gian chiến đấu hiện
giờ: 172 giờ.”.
"Còn phải hoàn thành 231 giờ chiến đấu thì mới có thể trở lại căn cứ tiến hành
nghỉ ngơi chỉnh đốn."
Người nọ thấp giọng mắng một câu thô tục.
"Thủ lĩnh, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, ít nhất chúng ta còn sống."
Một đội viên khuyên nhủ.
"Ta ra lệnh, ba phút sau tiếp tục tiến vào nhiệm vụ chiến đấu, lập tức nắm chặt
thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn."
Người nọ nói.
"Tuân lệnh!"
Vài đội viên gia tăng thời gian hoạt động tay chân.
Một nữ đội viên trong đó vội vàng lấy đồ ăn ra, phân phát cho mọi người.
"Quá ngọt."
Có người nói.
"Đừng nói nhảm, cây dinh dưỡng này do ta cất giữ, không ăn thì thôi."
Nữ đội viên trừng mắt và nói.
"Ăn, sao lại không ăn."
Người nọ vội vàng lấy lòng.
"Lại nói tiếp, hiện tại em trai người thế nào?"
Đội trưởng vừa ăn cây dinh dưỡng, vừa hỏi.
"Nói là có thiên phú tư tế, còn đang tu luyện."
Nữ đội viên mỉm cười ngọt ngào.
"Vậy mạnh hơn chúng ta nhiều... Chúng ta chỉ thuần túy là đội cảm tử."
Đội trưởng lầu bầu.
"Ha ha, có thể sống lâu một chút đã là không tồi."
Một đội viên khác nói.
Liễu Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600492/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.