Gió tuyết dần mạnh.
Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biết
có nên ra tay hay không.
Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: “Ngươi
đang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là “Vạn trung vô nhất."
"Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linh
hồn người về dùng làm chất dinh dưỡng."
"Ngươi có xác định không?"
Không có người gây chuyện với Liễu Bình.
Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tử
cũng biết không thể xông lên.
Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi.
"Hả? Các ngươi không phải rất hung hăng à? Dựa theo quy tắc của các ngươi,
nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằng
không sẽ chết rất thảm."
Liễu Bình nói.
Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.
Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta? Chỉ
nghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: “Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽ
không dùng cách của các ngươi để làm việc."
"-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."
Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Các hạ --”.
Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảo
hắn còn chưa nói xong.
Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: “Trên thực tế ta càng cảm thấy
hứng thú với một chuyện khác --"
"Các vị, đều đi chết đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600490/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.