Dưới bầu trời mờ nhạt.
Thành thị đã bị tàn phá không thể chịu nổi.
Mặt đất khô khốc, châu chấu bay đầy trời, hẻm phố khúc khuỷu thỉnh thoảng
truyền đến tiếng binh khí giao kích, sau đó có người phát ra tiếng kêu thảm
thiết.
Thời đại đã tới điểm cuối.
Một thiếu niên nằm giữa thành thị tan hoang, cuộn tròn trong một góc bể phun
sớm đã không còn giọt nước nào.
Tiếng giết chóc và kêu nên chung quanh không liên quan đến hắn.
Bởi vì hắn sớm đã mình đầy thương tích, cả người tỏa ra một mùi tanh tươi,
trông có vẻ là nhiễm ôn dịch, rất nhanh sẽ chết đi.
Không ai dám dính đến ôn dịch.
Thậm chí những con chó hoang vốn thử tới gần, nhưng khi cái mũi giật giật thì
lập tức xoay người chạy xa.
Thiếu niên cứ cuộn tròn trong góc hồ nước khô cạn như vậy, từ hoàng hôn mãi
đến ban đêm.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên: “Hài tử, ta có việc muốn nhờ người hỗ trợ."
Thiếu niên miễn cưỡng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một lão nhân mặc áo bào trắng ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn với
vẻ mặt đầy bi thương.
"Ta... sắp chết, sao có cách nào giúp người được."
Thiếu niên suy yếu cùng cực mà nói.
Lão nhân nhún vai và nói: “Điều chế vật tanh tươi không tồi, có hơi giống khí vị
thi thể thối rữa; chọn nơi nằm cũng rất tốt, tránh đi ánh mặt trời bắn thẳng đến,
lại chặn tầm mắt người khác, làm người ta không thể nhìn thấy vai trái ngươi
che giấu một ống dẫn ngầm còn dư lại mấy lít nước sạch."
Thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600453/chuong-999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.