Giây tiếp theo.
Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một nhà ăn có thể quan sát ra bên ngoài.
Hắn nhìn ra ngoài xuyên qua cửa kính sát đất to lớn.
Chỉ thấy trong bóng tối hư vô bên ngoài, có một thi thể kéo dài phập phồng như
núi non nguy nga đang nằm.
Thi thể mặc một bộ trường bào tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, cho dù không
nhúc nhích, nhưng vẫn làm lòng người không ngừng dâng lên cảm giác kỳ dị
đan chéo giữa kính sợ và ấm áp.
Người lùn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, thở dài và nói: “Cho dù nhìn bao
nhiêu lần, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng chấn động -- có đúng không?"
"Đương nhiên."
Liễu Bình nói tiếp.
Thu nhân đáp lại: “Mỗi lần ta nhìn thấy thi thể thượng đế, đều cảm thấy mình
đang nằm mo."
Ba người nhất thời đều không nói chuyện.
Một giọng nói nhu hòa đột nhiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Ba vị, xin
hỏi muốn ăn cái gì?"
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Thu nhân nói.
"Đi."
Người lùn xoay người, ép bản thân không đi nhìn thi thể kia nữa.
Liễu Bình lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn dừng lại trên thi thể kia.
Hắn chú ý thấy trên thi thể khổng lồ kia bỗng hiện ra một hàng chữ to: “Thi thể:
Chúa tể toàn trí toàn năng."
Phía bên kia.
Trong thế giới nào đó.
Một đứa trẻ giáng sinh.
Nó mở mắt ra trong tã lót, lẳng lặng nhìn chung quanh.
Một nam nhân đội vương miện đang ôm nó, trên mặt là nụ cười rạng rỡ....
Rất tốt.
Xem ra thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600419/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.