Oanh –– Tiếng đánh mãnh liệt vang lên.
Chỉ thấy hai con chim cắm thẳng đầu xuống đất, chỉ lộ mông ra ngoài, nửa ngày
cũng không bò dậy nổi.
Liễu Bình và con thỏ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Chung quanh là một mảnh hắc ám.
Chỉ có trên cây cổ thụ cách đó không xa, hình như có thứ gì đang treo lủng lẳng
bất động.
"Chính là nơi này?"
Liễu Bình hỏi.
Hoang dã mênh mông vô bờ, cực kỳ cằn cỗi, trừ cây cổ thụ vừa rồi ra thì không
còn cái gì cả.
“Đúng vậy, nơi này chính là thế giới nằm ở đáy của thần trụ."
Con thỏ nói.
Lúc này hai con chim kia rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi mặt đất.
"Đại nhân, vừa rồi không thể trách chúng ta, thật sự có thứ gì đang nhìn trộm
chúng ta, vì tránh né nó, chúng ta mới không cẩn thận rơi xuống mặt đất."
Một con chim giải thích.
"Đại nhân, xin hãy thả chúng ta trở về đi."
Một con chim khác nơm nớp lo sợ mà cầu xin.
"Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan của các ngươi kìa, đi mau!"
Con thỏ không kiên nhẫn quát.
Hai con chim như được đại xá, lập tức hóa thành một vệt điện quang, bay lên
trời, lao nhanh hướng lên trời cao.
Đột nhiên.
Tên mặt đất phương xa bay tới một tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã nuốt hai con
chim kia vào bụng.
Tàn ảnh trở lại mặt đất lần nữa rồi biến mất tăm hơi.
Thế giới lại khôi phục an tĩnh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"..."
Con thỏ.
"..
Vừa rồi là cái gì?"
ễ
Liễu Bình.
"Ta cũng không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600381/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.