Vài giờ sau..
Dưới vòm trời tăm tối.
Liễu Bình cưỡi ngựa máy, lao nhanh trên mặt đất rộng lớn bao la.
Nơi này đã là nơi cách xa thành thị loài người, trên mặt đất Vĩnh Dạ vô tận, một
luồng sáng trôi nổi bồng bềnh phía sau con ngựa.
Đó là một con thỏ trắng như tuyết.
Có vẻ như nó rất vui vẻ, bay xuống trên đầu ngựa, nói: "Liễu Bình, có phải chỉ
có Linh của Vĩnh Dạ nguyên sinh là ta, mới không bị thiết lập của bọn quái vật
Ác Mộng ảnh hưởng?"
"Đúng, căn cứ trí nhớ của ta, trước khi bọn chúng đánh hạ Thần trụ Vĩnh Dạ,
bọn chúng không cách nào thu được năng lực của ngươi."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế, thảo nào gần đây nhũng Linh trên Thần trụ Vĩnh Dạ đều nể mặt ta
hơn vài phần."
Con thỏ lẩm bẩm nói.
"Phần lớn Linh đều là dân lưu vong tới đây sau khi những Thần Trụ khác bị hủy
diệt, bọn chúng tạm thời ở lại tên Thần trụ Vĩnh Dạ... mà người lại khác, ngươi
chính là một bộ phận của Thần trụ Vĩnh Dạ, cho nên trong thời điểm quan trọng
như này, đương nhiên bọn chúng muốn dựa vào ngươi."
Liễu Bình giải thích.
"Oa, thật là sảng khoái."
Con Thỏ hoan hô, xông lên bầu trời, bắt đầu bay lượn trong bầu trời đêm.
Trên bầu trời, một con quái điểu Vĩnh Dạ vô cùng khủng bố đều suýt nữa thì va
vào nó.
Con quái điểu kia đang định nổi giận, thế nhưng khi thấy là con Thỏ, lập tức lùi
về phía sau.
Con Thỏ quát: "Mẹ nó, ngươi không có mắt à? Ngay cả Thỏ gia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600377/chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.