Lúc này, cảm giác thất vọng của mọi người đều tan biến mất, tất cả đều nhìn về
phía Liễu Bình với ánh mắt mong chờ.
Bất cứ thứ gì do Liễu Bình sáng tạo ra, đều không giới hạn chỉ cho một người
sử dụng, mà có thể làm cho những người có điều kiện tương tự học tập và sử
dụng.
Tựa như Lý Trường Tuyết.
Nàng là cao thủ văn minh tu hành, bế quan ba ngàn năm, kiếm thuật thông thần,
vừa học xong Vong Xuyên, mới trở về tìm Liễu Bình.
Hiện tại chỉ còn lại một vấn đề... Trong một vùng đất chết tối tăm không ánh
mặt trời này, có thể sinh ra một sinh mạng mới sao? Mọi người cùng nhìn về
phía Liễu Bình.
Liễu Bình đã cụp mắt xuống, nhớ về ký ức trong quá khứ.
Hắn nhớ lại vô số tri thức, kỹ xảo và bí mật trong từng cuộc đời mà hắn đã biết,
chậm rãi tản bộ trên tường thành.
"Chúng ta muốn thành lập quốc gia trong Vĩnh Dạ, đương nhiên cần lượng lớn
nhân khẩu."
Hắn lẩm bẩm.
"Sống là quá trình đi tới tử vong, tử vong là sự khởi đầu của sinh mệnh mới,
bọn chúng ẩn chứa lẫn nhau, đây là ảo diệu của sinh và tử."
"Nếu như muốn làm cho linh hồn đã chết tạo ra sinh mệnh mới, đầu tiên cần
phải có chúng sinh đã chết tới đây để đầu thai."
"Dựa vào cái gì để bọn họ tới đây đầu thai chứ? Có lẽ chỉ có lực lượng của luật
nhân quả mới làm được."
Liễu Bình nói xong, đi tới trước mặt Dương Vấn Thiên.
Dương Vân Thiên vẫn quỳ trên mặt đất.
Liễu Bình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600375/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.