Trong hư không tăm tối, một tòa thành trì khổng lồ đang nổi lơ lửng.
Tòa thành nguy nga hùng vĩ, toàn bộ thành trì là màu đen, bốn phía đều có vô
số bức tường không gian ngăn cách, thỉnh thoảng có các loại ma quỷ xuất hiện,
tiến hành tuần tra quanh tòa thành trì này.
Diện tích của nó cũng không kém một thế giới cỡ nhỏ bao nhiêu.
"Các hạ, nơi đó chính là thế giới tự nhân do gia tộc Ngọc Diễm sở hữu."
Một ma quỷ mặc lễ phục nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tòa thành, nói: "Ta cần làm sao mới có thể đi qua?"
Giờ phút này, bọn họ đang đứng trước một cánh cửa dịch chuyển, nhìn qua cánh
cửa này, mới có thể trông thấy tòa thành.
Ma quỷ kính cẩn nói: "Là gia tộc số một số hai trong Luyện Ngục, gia tộc Ngục
Diễm chúng ta vẫn luôn tuân thủ tinh thần của Luyện Ngục, chỉ khi làm vậy
mới có thể làm cho gia tộc tồn tại và vững mạnh."
"Nói ý chính."
Liễu Bình nói.
"Tha thứ cho sự mạo muội của ta, thực lực của ngài quá thấp."
Ma quỷ nói.
Liễu Bình liếc nhìn nó, vẫn thấy nó duy trì sự kính cẩn, ngay cả đám ma quỷ
phía sau nó, cũng đều cúi thấp đầu, dáng vẻ cử chỉ không có chút lỗi lầm nào
cả.
"Cho nên?"
Liễu Bình hỏi.
"Sức mạnh luôn là chủ đề vĩnh hằng của Luyện Ngục, chỉ có tồn tại mạnh mẽ,
mới có thể dẫn dắt ngân hàng Ngọc Diễm phát triển, tin rằng lão chủ nhân của
chúng ta cũng nghĩ như vậy..."
Ma quỷ nói nhỏ: "Chắc hẳn ngài chính là thiên tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600348/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.