Lý Trường Tuyết híp mắt, bàn tay lồng trong tay áo, kẹp trường kiếm tại khuỷu
tay, ôm tay, nhìn có vẻ rất thanh thản.
Thế nhưng lời nói của nàng lại lộ ra một luồng sát ý khiến người sợ hãi.
Kiếm khách! Đây là một kiếm khách chân chính!
Nếu như câu nói tiếp theo của Medea cũng khó nghe như nãy, Lý Trường Tuyết
lại muốn rút kiếm giết người.
Kiếm tiếp theo, chắc chắn sẽ lấy mạng bà ta.
Trong mắt ông lão tóc bạc lóe lên vẻ nóng bỏng.
Đáng tiếc một kiếm khách như này, không ở trên tay mình, lại bị Hắc Ám tiên
sinh thu làm thẻ tùy tùng.
Thật đáng tiếc.
Ông lão tóc bạc mỉm cười, nói:"Thôi được rồi, Medea chỉ hỏi một tiếng mà
thôi, dù sao cũng là hai đứa con gái thật vất vả mới nuôi tới lớn, thời điểm chia
tay tới, cô ấy cũng chỉ quan tâm mà."
Ông ta không nói thì thôi, vừa nói những lời này ra, vẻ mặt của Yana và Maria
đều thay đổi.
"Em gái, ngươi còn nhớ không?"
Maria hỏi.
"Làm sao mà không nhớ được chứ... mặc dù người mới là em gái, thế nhưng ta
biết ý ngươi."
Yana nói.
"Năm đó, tất cả bạn bè của chúng ta đều bị bà ta hành hạ tới chết, chỉ có chúng
ta mới miễn cưỡng thông qua thử thách, trở thành nô lệ của bà ta..."
Maria nói.
"Vĩnh viễn đều không thể quên."
Yana nói.
"Ngừng!"
Liễu Bình liếc nhìn về phía ông lão kia, thản nhiên nói: "Đừng có 'Giật Dây
nữa."
"Ta cũng không phát động năng lực Kỳ Quỷ, chỉ đang khuyên các nàng hòa
thuận mà thôi."
Ông lão tóc bạc cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600343/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.